TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Tay cầm lấy tay lái của anh, lực đạo trở nên càng lúc càng lớn, ngực cũng bắt đầu phập phồng không ngừng.

Cho tới nay, anh nhìn như đều là tư thái định liệu trước tự tin với mọi chuyện, nhưng chỉ duy Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng anh chưa từng có tự tin.

Người anh luôn kiêng kị là Thẩm Lương Niên này, anh kiêng kị là quãng thời gian năm tháng mười năm mà anh ta và Cảnh Hảo Hảo đã đi qua.

Thẩm Lương Niên là một cây gai trong đáy lòng anh, một chút liên hệ bây giờ của anh ta và Cảnh Hảo Hảo, liền có thể khiến cho đáy lòng anh đau đớn sâu nhất.

Anh vẫn nghĩ đến tình yêu của mình rất lớn, rất yêu Cảnh Hảo Hảo, có thể tiếp nhận hết thảy của cô, nhưng anh phát hiện, anh thật sự rất tính toán chi li Thẩm Lương Niên không ngừng luẩn quẩn ở trong thế giới của Cảnh Hảo Hảo.

Đêm hôm khuya khoắc...... ba giờ rạng sáng, Thẩm Lương Niên anh ta đến tìm Cảnh Hảo Hảo làm cái gì? Cô nam quả nữ, ở chung một phòng......

Lương Thần cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa đốt khẩn cấp lên, đến ngay cả đau đớn trong thân thể, cũng bắt đầu bị phóng đại vô hạn lên, kêu gào vọt vào trong đầu anh, làm cho huyệt thái dương của anh nhảy thịch thịch thịch không ngừng.

Anh mang giày da cà vạt, thắt quy củ trên cổ, độ chặt lỏng thích hợp, nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy cà vạt kia thắt siết chặt anh khó chịu.

Sắc mặt Lương Thần trầm lãnh nâng tay lên, một phen kéo cà vạt, hung hăng nắm ở trong tay, nhìn chằm chằm ngọn đèn mờ nhạt  phía trước cửa lầu tiểu khu, trong nháy mắt liền nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Lương Niên bước chân thoải mái đi ra từ bên trong, tay anh dùng sức nắm lấy cà vạt, sau đó liền phẫn nộ ném cà vạt lên cửa sổ thủy tinh một bên.

Ghen tị, ghen tuông, xen lẫn cuồng nộ, tùy ý thổi quét linh hồn anh, làm cho anh chợt đẩy xe ra, đi vào trong tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo.

Anh vừa mới đi đến cửa thang máy, sau đó ý thức được chính mình hiện tại đang phẫn nộ, nếu lên lầu, nói không chừng sẽ giết chết người phụ nữ kia, anh nhìn chằm chằm cửa thang máy “tinh” một tiếng mở ra trước mặt, sau đó phẫn hận nâng chân lên, đạp lên vách tường trước mặt.

Bởi vì lực đạo quá lớn, chân anh truyền đến một trận đau đơn tê dại, giây tiếp theo, anh liền đỏ hốc mắt, xoay người đi ra tòa nhà tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đi đến trước xe của mình, một phen ngăn cửa xe, ngồi vào, phẫn nộ giẫm chân ga, chạy vội, rời xa.

Lương Thần lái tốc độ xe cực nhanh, anh vòng quanh đường phố thưa thớt xe đêm khuya vắng người của thành phố Giang Sơn, nhanh chóng vòng vo không biết bao nhiêu vòng, di động vang lên.

Anh nhìn thoáng qua, là trợ lý gọi tới, ánh mắt anh âm trầm, không có đi tiếp nghe.

Kết quả trợ lý lại cố chấp gọi tới, lúc này anh mới bắt máy, được cho biết, chuyến bay anh đặt trở về Thượng Hải, còn một tiếng nữa sẽ đăng ký.

Lương Thần cắt đứt điện thoại, ngồi ở trong xe sửng sốt hồi lâu, mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện chính mình không biết lại lái trở về chỗ Cảnh Hảo Hảo từ khi nào.

Anh nâng tay lên, nhìn nhìn cửa sổ của cô, bên trong còn chưa có sáng đèn, Lương Thần sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng đánh tay lái một chút, trực tiếp lái về phía sân bay thành phố Giang Sơn.

......

Lương Thần đến Thượng Hải, đi ra từ trong sân bay, trợ lý đã lái xe chờ ở nơi đó từ sớm.

Trợ lý biết ban đêm Lương Thần về thành phố Giang Sơn là để thăm Cảnh Hảo Hảo, nghĩ đến tâm tình anh vô cùng tốt, vừa thấy Lương Thần liền cười mở miệng nói: “Lương tổng, Cảnh tiểu thư có khỏe không?”

Gương mặt của Lương Thần vốn không chút thay đổi, lúc nghe đến những lời này, trong nháy mắt trở nên trầm thấp lãnh đạm xuống.

Ánh mắt anh cực kỳ lạnh lẽo nhìn lướt qua trợ lý của mình, sau đó không rên một tiếng kéo cửa xe ra, ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc