TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Từ sau đêm Lương Thần rời đi kia, liên tục hai đêm đều không có trở về.

Đêm đó Cảnh Hảo Hảo có thể là bị Lương Thần làm bị thương, luôn luôn ngây người ở trên giường suốt 36 tiếng, mới đi xuống lầu ăn một chút cơm trưa.

Có thể là nằm thời gian quá lâu, buổi chiều Cảnh Hảo Hảo liền đi tản bộ trong sân.

Buổi chiều lúc thím Lâm đi ra ngoài mua đồ, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi bên cạnh hồ bơi ngẩn người, nghĩ Lương Thần đã sắp hai ngày không trở về, chỉ sợ dựa theo tính tình lúc trước, trong một lúc sẽ không về được, dứt khoát bước tiến lên, hỏi: “Cảnh tiểu thư, buổi chiều tôi muốn đi vào thành phố Giang Sơn một chuyến, cô muốn theo tôi ra ngoài dạo một chút không?”

Thím Lâm dừng một chút, tiếp tục nói: “Gần đây Thần thiếu gia có thể sẽ không trở về, dù cô đi ra ngoài, sợ là ngài ấy cũng sẽ không biết, mỗi ngày cô ở nhà, cũng thực không thú vị, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì, cho nên cô đi qua tự mình chọn lựa đi?”

Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Vậy tôi lên lầu thay quần áo.”

......

Đêm qua Lương Thần uống một ít rượu, vì an toàn của mình và người khác, cũng không có chạy về thành phố Giang Sơn suốt đêm, trực tiếp ở lại một khách sạn nhỏ ở trong trấn.

Khách sạn trong trấn nhỏ, kém cách xa vạn dặm với khách sạn Tứ Quý ở thành phố Giang Sơn của anh, từ nhỏ anh đã sống an nhàn sung sướng, đâu chịu nổi khổ cực như vậy, cho nên ngây người chưa đến hai phút, liền đi ra, về tới trên xe của mình.

Cuối cùng anh trực tiếp để ghế xe nằm ngang, chịu đựng ở trên xe một đêm, buổi sáng ngày hôm sau, anh đi trấn trên tùy ý ăn bữa sáng một chút, đổ thêm xăng, liền lái xe về thành phố Giang Sơn.

Kết quả nửa đường, cao tốc kẹt xe, mãi cho đến hơn ba giờ chiều, Lương Thần mới lái vào thành phố Giang Sơn.

Lương Thần trực tiếp lái xe đi khách sạn Tứ Quý, tắm rửa một chút, bảo người ta lấy quần áo đi giặt khô, chính mình liền nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là qua 30 phút, vẫn có chút không ngủ được, mở to mắt, cầm lấy đồ thơ ấu của Cảnh Hảo Hảo, lăn qua lộn lại xem vài lần, cuối cùng nghiêng người, gọi một cú điện thoại tới biệt thự giữa sườn núi.

Điện thoại rất nhanh liền được tiếp nghe, truyền đến giọng nói cung kính của người hầu: “Thần thiếu gia.”

“Hảo Hảo đâu?”

Người hầu đầu kia điện qua một lúc lâu cũng không nói gì.

“Sao lại không nói lời nào?”

Giây tiếp theo, giọng nói thoáng có chút khẩn trương của người hầu truyền đến: “Cảnh, Cảnh tiểu thư, ở......”

“Gọi cô ấy nghe điện thoại.”

Người hầu sợ tới mức ngay cả tiếng hít thở cũng ngừng lại.

Tâm Lương Thần chợt căng thẳng, âm điệu nhịn không được liền trầm xuống: “Bảo Cảnh Hảo Hảo nghe điện thoại!”

“Thần, Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đã đi ra ngoài với thím Lâm.” Trong giọng nói của người hầu mang theo một chút khóc nức nở.

Lúc này Lương Thần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức liền giận dữ cúp điện thoại.

Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, ấp úng, nửa ngày nghẹn không ra một chữ, không biết còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì!

Lương Thần vừa nói thầm, vừa gọi một cú điện thoại cho thím Lâm: “Hảo Hảo ở bên cạnh thím? Ừ...... Không cần bảo cô ấy nghe điện thoại, trực tiếp đưa cô ấy đến khách sạn Tứ Quý...... Cơm chiều không quay về ăn, trực tiếp ăn ở bên ngoài.”

......

Lương Thần cắt đứt điện thoại, trước gọi một cú điện thoại cho lễ tân, thúc giục người nhanh chóng đưa quần áo mình tới, sau đó mặc chỉnh tề, liền đi xuống lâu.

Anh đứng ở cửa khách sạn Tứ Quý, đợi chưa đến năm phút đồng hồ, liền nhìn thấy xe quen thuộc lái vững vàng dừng ở trước mặt anh.

Tài xế xuống xe, mở cửa xe sau ra, Cảnh Hảo Hảo khom người, còn chưa xuống dưới từ bên trong, chợt nghe có người hô một tiếng: “Lương Thần?”

Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy hai người Từ Dung và Thẩm Lương Niên đi ra từ trong khách sạn Tứ Quý.

Bình luận

Truyện đang đọc