TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo không biết chính mình nên nói những gì.

Người ngoài thoạt nhìn, Lương Thần nhiều tiền soái khí, là thiếu niên thiên tử của thành phố Giang Sơn, phụ nữ có thể được anh coi trọng, nhất định là phúc khí tu tám đời.

Nhưng không ai biết, “Phúc khí” như vậy với cô mà nói, chỉ có thể được gọi là một tai nạn.

Ván đã đóng thuyền, không còn có cơ hội gì có thể thay đổi.

Cô đã là phụ nữ của Lương Thần, anh cũng biết...... Cho nên, mặc dù cô ở lại bên người Lương Thần không vui, vậy thì như thế nào? Trở lại bên người anh? Vậy cô phải xóa bỏ đoạn trí nhớ chính mình là phụ nữ của Lương Thần như thế nào?

Cô đã không phải là Cảnh Hảo Hảo từng sạch sẽ và tốt đẹp như vậy nữa, cô bị ác ma tên là Lương Thần kia bẻ gẫy hai cánh.

Hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo mới mở miệng, nói: “Lương Niên, em nợ anh một câu thực xin lỗi.”, nói xong, nước mắt Cảnh Hảo Hảo liền lăn xuống dưới: “Là thật rất xin lỗi.”

Nhìn nước mắt của cô, Thẩm Lương Niên cảm thấy có một loại đau không cách nào hình dung, nhanh chóng lan truyền toàn thân anh, anh theo bản năng liền vươn tay, bắt lấy tay của Cảnh Hảo Hảo, gắt gao nắm trong lòng bàn tay của mình, dùng sức cầm lấy, giống như như vậy, mới có thể giữ cô ở lại bên người của mình.

Có một số việc, hiện tại anh không nói, có lẽ cả đời cũng không thể nói.

Mấy ngày nay mỗi ngày anh vụng trộm nhìn Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ, nếu cô đi theo Lương Thần thực vui vẻ, như vậy anh sẽ buông tay, nhưng anh phát hiện, cô cũng không vui vẻ, sau khi cô quay phim chấm dứt, sẽ thường xuyên một mình ngẩn người.

Anh thừa nhận, anh yếu đuối, vào lúc Lương Thần cầm chứng cứ chệch đường ray của anh và Kiều Ôn Noãn ra, anh vốn không có cốt khí đi đối mặt với Cảnh Hảo Hảo.

Anh sợ Cảnh Hảo Hảo kết kết thật thật hận anh, sau đó anh và cô không còn có cơ hội.

Nhưng mấy ngày nay, anh mới phát hiện, chính mình tựa hồ đã không còn cơ hội.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lương Niên hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng, nói: “Hảo Hảo, nên thực xin lỗi là anh.”

Ngả bài sao? Ngả bài đi. Nếu Cảnh Hảo Hảo  không tha thứ, như vậy từ nay về sau, anh liền cách xa cô. Nếu Cảnh Hảo Hảo tha thứ, không ngại, chỉ cần cô muốn cùng một chỗ với anh, như vậy anh liền mang cô đi, rời khỏi thành phố Giang Sơn, cao bay xa chạy.

Nên thực xin lỗi là anh? Cảnh Hảo Hảo cảm thấy mũi chua xót, sao Thẩm Lương Niên lại xin lỗi cô? Từ đầu đến cuối, đều là cô phản bội anh, liên lụy anh.

Thẩm Lương Niên vẫn nghĩ đến, chuyện của mình và Kiều Ôn Noãn, sẽ như là một bí mật vĩnh hằng, cả đời sẽ không bị Cảnh Hảo Hảo biết. Nhưng anh vạn lần không ngờ, có một ngày, là anh chính miệng nói cho cô biết.

Hốc mắt Thẩm Lương Niên trở nên hồng hồng, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Hảo Hảo, em chưa từng thật có lỗi với anh, là anh thật có lỗi với em......”

“Là anh đáng đời, là anh......”

Thẩm Lương Niên vừa mới nói tới đây, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thắng xe chói tai và một tiếng còi rõ ràng, anh ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe đi ngược chiều vọt tới trước xe của anh, thắng gấp một cái, liền ngừng lại.

Thẩm Lương Niên nhanh chóng giẫm phanh lại, chỉ kém chút nữa liền đụng vào xe trước mặt.

Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên bởi vì dừng gấp, thân thể đều nghiêng về trước.

Sau khi Thẩm Lương Niên lấy lại tinh thần, đầu tiên liền đỡ Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, không có việc gì chứ?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, có chút kinh hồn chưa định ngẩng đầu, sau đó xuyên qua kính chiếu hậu, cô tinh tường nhìn thấy Lương Thần ngồi ở ghế tài xế chiếc xe kia.

Bình luận

Truyện đang đọc