TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Ngay hôm trước, Cảnh Hảo Hảo còn nói với Lương Thần, cô muốn gả cho anh, cố gắng đi đối mặt với người nhà của anh. 

Thật ra cô cũng biết, ngày đó ở trên hôn lễ của Cao Lộ, Lương Viễn bọn họ nhìn thấy mình và Lương Thần ở cùng nhau một lần nữa, người nhà họ Lương khẳng định sẽ rất nhanh liền biết, bọn họ tuyệt đối sẽ có người đến tìm mình. 

Một ngày này, cô vẫn đều đang làm chuẩn bị, nhưng tâm lý chuẩn bị này, không phải cô suy nghĩ tốt liền có thể làm được. 

Hiện tại mẹ Lương Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, cô thật đúng là vẫn không biết, chính mình nên ứng đối như thế nào. 

Nhưng Cảnh Hảo Hảo cũng biết, nên đối mặt phải luôn đối mặt, mặc kệ người tới là thiện ý hay là ác ý, hạnh phúc cô nhận định, cô sẽ tuyệt đối không buông tay. 

Cho nên, Cảnh Hảo Hảo ngược lại rất nhanh ổn định tinh thần, nhìn mẹ Lương Thần, cười cười nhợt nhạt:“Dì, dì là tới mua hoa sao?” 

Cảnh Hảo Hảo đương nhiên biết, mẹ Lương Thần không phải đến mua hoa, nhưng có một ít chuyện, vẫn là phải để cho mẹ Lương Thần mở miệng trước mới tốt. 

Mẹ Lương Thần nuốt nuốt nước miếng, cười cười với Cảnh Hảo Hảo, nói: “Không phải, dì là tới tìm con.” 

Dừng một chút, mẹ Lương Thần lại hỏi: “Bây giờ con có thời gian không?” 

Cảnh Hảo Hảo nhìn thoáng qua thời gian, cách lúc mình đóng cửa, còn hơn một tiếng, nhưng cô vẫn đặt bình nước xuống, nói: “Dì, dì chờ con một chút, con thu dọn đồ một chút.” 

Gửi tin nhắn xong, Cảnh Hảo Hảo liền hít sâu một hơi, đi ra cửa hàng bán hoa, khóa kỹ cửa tiệm. 

Anh hai Lương Thần đã kéo cửa xe ra cho Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo khom người ngồi xuống. 

...... 

Dọc theo đường đi, bên trong xe thực im lặng. 

Anh hai Lương Thần chạy xe đến một nhà hàng bán đồ ăn Thái trong thành phố. 

Bởi vì còn chưa đến giờ ăn cơm, khách hàng bên trong rất ít, phục vụ nhàn rỗi xếp thành hàng đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ tiến vào, lập tức nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, đi vào một phòng bao tương đối vắng vẻ trên lầu 

Đồ ăn là anh hai Lương Thần gọi, còn muốn một ấm trà Long Tĩnh thượng hạng. 

Nước trà bưng lên đầu tiên, anh hai tự mình nấu trà, châm ba tách, trước giao cho mẹ mình một tách, sau đó giao cho Cảnh Hảo Hảo một tách. 

Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, nhẹ giọng nói một câu: “Cám ơn.” 

Tính tình anh hai Lương Thần có chút giống mẹ Lương Thần, ôn nhuận như ngọc, mặt mày giãn ra cười cười với Cảnh Hảo Hảo, không nói gì. 

Trong phòng có vẻ có chút im lặng, ngẫu nhiên có tiếng vang phục vụ bưng thức ăn lên. 

Đồ ăn rất nhanh liền bưng lên đủ, đặt đầy một bàn. 

Lúc này anh hai Lương Thần mới khoát tay áo, để cho phục vụ trong phòng đều rời đi. 

Người phục vụ thức thời, cũng đóng cửa phòng bao lại. 

Trong phòng càng thêm yên tĩnh, ngọn đèn phòng bao chiếu xạ ở trong chén trà, nhiễm ra ánh sáng gợn sóng nhè nhẹ. 

Mẹ Lương Thần nâng tách trà lên, uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu, cười cười với Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cảnh tiểu thư, ta có thể gọi con là Hảo Hảo không?” 

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, nói: “Dì, có thể.” 

Mẹ Lương Thần còn chưa sắp xếp tốt ngôn ngữ rốt cuộc phải mở miệng như thế nào, vì thế liền vòng đến một chút lời nói thông thường: “Hảo Hảo, con trôi qua có tốt không?” 

Cảnh Hảo Hảo biết mẹ Lương Thần chỉ là đoạn thời gian sau khi mình rời khỏi Lương Thần. 

Bình luận

Truyện đang đọc