TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Nước mắt của cô, giống như là lên án có lực nhất, cắt tâm cứng rắn của Lương Thần thành từng mảnh từng mảnh.

Thật lâu sau, Lương Thần mới kéo Cảnh Hảo Hảo từ trong lòng mình ra một chút, nâng tay lên nhẹ nhàng lau quệt nước mắt treo trên mặt Cảnh Hảo Hảo, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Đối mặt với người mình thích, tâm luôn mềm nhũn, nhưng Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến chính mình chịu đựng nhiều tiếng, bởi vì Lương Thần trôi qua rất hỏng bét, vẫn là mím môi, cúi đầu, không có hé răng.

Lương Thần chưa bao giờ dỗ dành cô gái nhỏ, nhưng cũng biết, giờ này khắc này cũng nên là lúc mình dỗ dành cô, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, anh trở về, trước tiên là muốn đến nhà tìm em.”

Những lời này, hơi hơi làm cho Cảnh Hảo Hảo đáy lòng thư thái một ít, cô như trước vẫn là cố ý phạm quật không rên một tiếng.

Lương Thần dừng trong chốc lát, còn nói:“Ta kỳ thật cũng tưởng cho ngươi cái kinh hỉ, ta không biết ngươi đi Thượng Hải, nếu ta biết, ta khẳng định trước tiên đi tiếp ngươi trở về.”

Đều là muốn cho đối phương một kinh hỉ, nhưng lại kinh hỉ vuột mất.

Cảnh Hảo Hảo sớm đã không có một chút ý tứ trách cứ Lương Thần, nhưng vẫn vì chính mình đến thành phố Giang Sơn, di động Lương Thần mở máy, nhưng chính mình gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy lại không ai tiếp nghe mà cảm thấy có chút so đo, liền mở miệng hỏi: “Vậy vì sao, buổi tối em gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy, anh lại đều không có tiếp nghe.”

Cảnh Hảo Hảo vừa hỏi như vậy, Lương Thần liền nghĩ đến những hình ảnh mình nhìn thấy ở trong máy tính của cô, đáy lòng anh nổi lên một tầng chua xót, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, chuyển đề tài, nói: “Anh có chút mệt, ở trên giường em không cẩn thận ngủ thiếp đi.”

Hóa ra là đang ngủ, mới không có nhận được điện thoại của cô......

Tâm tình vốn trời u ám của Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt bầu trời quang đãng, cô tuyệt không sinh khí, nhưng vẫn như là cô gái nhỏ, giọng nói tinh tế mang theo một tầng ủy khuất nói: “Em rất đói bụng.”

“Anh dẫn em đi ăn cơm.” Lương Thần không có chần chờ gì nói tiếp.

Cảnh Hảo Hảo mở to mắt tối như mực, tiếp tục bổ sung một câu: “Em muốn ăn ngon.”

Lương Thần gật gật đầu, nói: “Được.”

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới cong mặt mày bật cười.

Dù sao Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo đã trôi qua mười năm như vậy, anh không thể nhanh như vậy liền yêu cầu dưới đáy lòng cô không có sự tồn tại của Thẩm Lương Niên.

Cô ngàn dặm xa xôi chạy đến Thượng Hải muốn cho anh một kinh hỉ, cái này chứng minh, thật ra đáy lòng của cô, là có sự tồn tại của anh.

Anh còn có cái gì không hài lòng?

Một ngày nào đó, anh sẽ hoàn toàn thay thế được vị trí Thẩm Lương Niên trong đáy lòng của cô, không phải sao?

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo cười, đáy lòng nhất thời giãn ra rất nhiều, một tay dắt cô, một tay lôi kéo va ly hành lý của cô, đi về phía ngoài sân bay.

......

Lương Thần mang Cảnh Hảo Hảo đi ăn lẩu, ăn cơm xong, cũng đã qua đêm giáng sinh.

Đi ra từ tiệm lẩu, trên đường phố vẫn là ánh đèn rực rỡ như trước, người đến người đi, không ít đôi tình nhân tay trong tay đi ở trên đường cái, nơi nơi tràn hơi thở lễ noel nồng đậm.

Cho dù đã qua đêm giáng sinh, nhưng khi Lương Thần ở đi ngang qua bán quả táo bao gói tỉ mỉ, vẫn là mua cho Cảnh Hảo Hảo một cái, lúc đưa cho Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần đầu tiên là mở miệng nói một câu: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ.”

Sau đó, còn không quên nói một câu: “Thực xin lỗi.”

Cảnh Hảo Hảo cười tủm tỉm tiếp nhận táo, ánh mắt hơi chuyển vòng vo, sau đó vươn tay với Lương Thần: “Đưa di động của anh tới đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc