TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Cảnh Hảo Hảo tiếp tục sửng sốt nhìn Lương Thần trong chốc lát, sau đó mới đột nhiên như là phản ứng kịp, cũng không quản Lương Thần có thể tức giận hay không, chỉ là nhanh chóng kéo chăn, che kín thật chặt mặt của mình.

Lương Thần nhìn thấy hành động trẻ con này của Cảnh Hảo Hảo, càng cảm thấy tâm tình vui vẻ hơn, nâng tay lên, xoa xoa đỉnh đầu lộ ra của cô, vẫn dùng âm điệu nhẹ nhàng vừa rồi, nói: “Hảo Hảo, em cũng thật đáng yêu.”

Cảnh Hảo Hảo chôn sâu ở trong chăn hơn.

Lương Thần nhịn không được nhẹ nhàng bật cười, anh đứng ở bên giường, nhìn người quấn như bánh chưng trên giường, đứng trong chốc lát, liền xoay người đi đến một bên, cầm lấy máy tính và văn kiện của mình, đi phòng sách.

Cảnh Hảo Hảo đợi cửa phòng ngủ đóng lại một lúc lâu, mới xốc chăn lên, đầu tiên là thở dốc từng ngụm từng ngụm, sau đó mới phát giác tốc độ tim đập của mình đặc biệt nhanh.

Vừa rồi cô...... vừa rồi lại có thể, lại có thể trầm luân ở trong nụ hôn của anh......

......

Ngày hôm sau là thứ sáu, là ngày Lương Thần bận nhất, thậm chí ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, liền vội vàng đi công ty họp từ sớm, nói là họp sớm, nhưng mở cho tới khi xong thôi, đã sắp là mười một giờ giữa trưa.

Lương Thần trở lại văn phòng, trực tiếp để cho trợ lý xuống lầu đặt cơm.

Lúc chờ cơm, Lương Thần đứng ở trước cửa sổ sát đất của văn phòng rộng lớn sáng ngời, nhìn bầu trời trong lành cuối thu của thành phố Giang Sơn, đột nhiên liền nghĩ đến nụ hôn tối hôm qua của mình và Cảnh Hảo Hảo, khóe môi nhịn không được liền cong lên.

Thật ra chỉ là một nụ hôn, anh và Cảnh Hảo Hảo đã lên giường quá rất nhiều lần, rốt cuộc chính mình có cái gì đáng để cao hứng!

Nhưng sau khi anh hôn môi, nhìn thấy bộ dáng Cảnh Hảo Hảo ngẩn người nhìn chằm chằm mình, tâm tình giống như là ăn đường, vui rạo rực, ngọt ngột mật mật.

Vào lúc nụ hôn kia giống như pha quay chậm ở trong đầu Lương Thần, cửa phòng làm việc, đột nhiên truyền đến một đạo tiếng đập cửa.

“Tiến vào.”

Cửa văn phòng đẩy ra, là trợ lý mang theo hai cái hộp đựng thức ăn đi vào.

Trợ lý bưng từng món hộp đựng thức ăn ra, đặt ở trên bàn, vào lúc bưng ra món ăn cuối cùng, anh nhìn thấy phía trên một dĩa rau lại có vài múi tỏi, cả người anh ta không nhịn được run rẩy một chút, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn Lương Thần nói: “Lương tổng, tôi nhầm phần món ăn của tôi......”

Thói quen ăn cơm của Lương Thần giống như cá tính của anh, cực kỳ xoi mói, nhất là trong đồ ăn không thể nhìn thấy chút xíu tỏi.

Ngay tại lúc trợ lý nghĩ đến mình không thể thiếu một trận nghe mắng, Lương Thần thong thả từ từ ngồi ở trên sô pha, ý bảo anh ta cũng ngồi xuống, nói: “Ăn cơm đi.”

Trợ lý lập tức liền cứng ngắc ngay tại chỗ, vẻ mặt không thể tin nhìn Lương Thần, đại BOSS của bọn họ lại có thể không có tức giận ư?

Bình luận

Truyện đang đọc