TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Đợi khi Cảnh Hảo Hảo hoàn thành một loạt hành động này, nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm ở trong ổ chăn, cô mới hơi ngây ngẩn cả người.

Cô lại có thể...... Sợ hãi chính mình sau khi ngủ say, không tiếp được điện thoại của anh, cố ý chỉnh thành chuông báo.

Trời ạ, cô đang làm cái gì?

Trong phòng ngủ im lặng, Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình một chút một chút, trở nên đặc biệt nhanh.

Đây là hiện tượng chưa bao giờ có từ khi cô chào đời đến nay.

Trái tim Cảnh Hảo Hảo nhảy lên hồi lâu, cô mới hốt hoảng phục hồi tinh thần lại, nâng tay lên, đặt ở chỗ trái tim của mình, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.

Giống như có thứ gì đó, không chịu sự khống chế của cô, lặng yên không một tiếng động thay đổi.

......

Buổi tối Lương Thần đưa Cảnh Hảo Hảo về xong, nhận được điện thoại của nhà cũ, là mẹ gọi tới, bảo anh đi qua ăn cơm tối.

Từ khi qua tết trung thu, anh đã thật lâu không trở về qua, có thể bởi vì Cảnh Hảo Hảo hẹn anh ăn cơm, tâm tình rất tốt, liền trực tiếp tan tầm lái xe trở về nhà cũ.

Vào cửa, liền nhìn thấy Duyên Hoa ngồi ở trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm với mẹ của mình.

Duyên Hoa thấy anh tiến vào, mỉm cười với anh: “Anh Lương Thần, anh tới rồi?”

Mẹ Lương Thần cười vẫy vẫy tay với con của mình: “A Thần, hôm nay tới rất sớm, đến xem khăn lụa Duyên Hoa mang từ nước ngoài về cho mẹ này, đẹp mắt không?”

Lương Thần ném chìa khóa xe trên bàn, chậm rãi ngồi ở bên cạnh mẹ của mình, bởi vì tâm tình tốt, thật sự đi nhìn lướt qua khăn lụa mẹ cầm trong tay một chút, sau đó dùng ngữ khí thực có lệ, nói một câu: “Cũng không tệ lắm.”

“Đó là đương nhiên, ánh mắt Duyên Hoa luôn tốt lắm.” Mẹ Lương Thần nói xong, liền nhìn thoáng qua Duyên Hoa, nói: “Vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi?”

“Bác gái, không phải gần đây bác rất nhàm chán sao? Cháu nói chúng ta đi chùa Vạn Phúc đi, nghe nói nơi đó rất linh thiêng, cháu muốn đi cầu một chuỗi phật châu mang theo, cháu có một người bạn nói cho cháu biết, cô ấy muốn mang thai, liền đi nơi đó cầu một chuỗi hạt châu, kết quả còn chưa tới ba tháng, liền thật sự mang thai.”

“Thật sự hiệu nghiệm như vậy?” Đáy mắt mẹ Lương Thần hiện lên một tia hứng thú: “Vậy chúng ta ngược lại ngày mai có thể đi nơi đó.”

Từ trước đến nay Lương Thần không có hứng thú với những đề tài phụ nữ này, nhưng nghe được phật châu, liền nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo, sau đó buông tờ báo cầm trong tay, ngẩng đầu, hỏi Duyên Hoa: “Có bảo vệ bình an không?”

Đáy mắt Duyên Hoa hơi thoáng hiện lên một tầng vui sướng, từ nhỏ cô ta đã thích Lương Thần, nhưng không có dũng khí tỏ tình, chỉ có thể vẫn cố ý giả bộ rất thích Từ Dung, quấn quít lấy anh hỏi chuyện Từ Dung, thật ra cô ta chỉ vì có thể nói chuyện được với anh, sau đó cô ta nghe được tin tức anh muốn kết hôn từ trong miệng của chị mình, còn biết đối tượng anh muốn kết hôn, lại có thể cùng trong công ty giải trí với mình, tên Cảnh Hảo Hảo, bộ dạng xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trình độ học vấn không thể nào hơn minh tinh hạng ba.

Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, Lương Thần - một người đàn ông ưu tú như vậy, sao lại để ý Cảnh Hảo Hảo - một người phụ nữ như vậy?

Vì thế cô ta còn thương tâm hồi lâu, phải biết rằng cô ta chính là vì có thể ở thành phố Giang Sơn nhìn thấy anh mỗi ngày, mới giả bộ rất thích quay phim, ở lại công ty giải trí TS.

Sau đó hôn sự anh thất bại, cô ta thật sự rất cao hứng, hiện tại đây vẫn là lần đầu tiên trong đời, Lương Thần chủ động tìm cô mở miệng nói chuyện, Duyên Hoa có chút kiềm chế không được hưng phấn của mình nói: “Cái gì cũng có thể cầu được, bình an, con cái, hôn nhân, đủ loại......”

Bình luận

Truyện đang đọc