TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo có bảy phần khẳng định với ý tưởng lớn mật kia của mình, tay cô đặt ở trên sô pha, dùng sức cọ xát, đáy lòng của cô mạc danh kỳ diệu dâng lên một cỗ khẩn trương, là cảm giác cô chưa từng có, cô hung hăng mấp máy môi, ánh mắt tối đen nhẹ nhàng vòng vo hai vòng, sau đó hung hăng nuốt nuốt nước miếng, giọng nói có chút không xác định hỏi: “Anh...... đến Nhật Bản, có phải muốn làm cho Linh Mộc tiên sinh, sửa đổi hợp đồng với công ty Hải Hâm không?”

Lông mi thật dài của Lương Thần, bởi vì những lời này của Cảnh Hảo Hảo mà nhẹ nhàng run rẩy, sau đó buông chiếc đũa trong tay xuống, cầm lấy giấy ăn một bên lau lau khóe môi, không có hé răng.

Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần trước mặt, mặt mày người đàn ông sáng sủa, ở dưới ánh đèn oánh nhuận của nhà hàng chiếu xuống, trên mặt càng tăng thêm một cỗ hơi thở cao nhã.

Cô từng làm chuyện gì với Lương Thần cũng không quan hệ, mặc dù thấy được nghi hoặc trong đáy lòng, nhưng vẫn bất giác đánh mất ý niệm để cho chính mình không cần suy nghĩ sâu hơn nữa ở trong đầu.

Nhưng hiện tại, cô chỉ rất muốn truy hỏi vấn đề

Mắt Cảnh Hảo Hảo nháy cũng không nháy nhìn Lương Thần, cũng không có bởi vì sự trầm mặc của người đàn ông mà có một chút lùi bước, ngược lại, ngữ điệu nhẹ nhàng tiếp tục hỏi: “Lúc anh biết chuyện này, có thể trực tiếp cho tôi vay tiền, 900 vạn đối với anh mà nói, không tính là chuyện gì, nhưng vì sao anh cứ phải ngàn dặm xa xôi chạy tới Nhật Bản suốt đêm?”

Lông mi thật dài của Lương Thần nhẹ nhàng chớp động hai cái, ánh mắt nhắm ngay Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo không có chút lùi bước, đón ánh mắt anh, tuy rằng cô không phải xác định trăm phần trăm, nhưng cô vẫn dùng ngữ khí thực khẳng định, nói: “Anh không muốn cho tôi vay tiền, không muốn khiến cho tôi cảm thấy khó chịu, ngượng ngùng vì phải cầm tiền của anh, cho nên muốn giải quyết vấn đề căn bản từ chỗ của Linh Mộc tiên sinh.”

Lúc Cảnh Hảo Hảo nói xong lời này, cô phát hiện trong lòng bàn tay của mình, lại phủ kín mồ hôi.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó liền tiếp tục hỏi một câu: “Có đúng không?”

Nói xong, cô liền dừng hô hấp lại, chỉ là cảm thấy máu toàn thân của mình đều ngừng lưu động.

So với năm đó, lúc cô đứng ở ven đường lạnh giá, nói với Thẩm Lương Niên “Em làm bạn gái anh được không”, còn muốn khẩn trương rất nhiều.

Lương Thần ngưng mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo, cũng không có gấp gáp mở miệng.

Cô là một cô gái thông minh, lúc cô từng bị anh ép buộc giữ ở bên người, mặc kệ anh làm cái gì, cô đều vô thức kháng cự, hoàn toàn không cho anh cơ hội làm cảm động tâm của cô.

Nhưng hiện tại, cô hỏi anh như vậy, có phải đại biểu cho, chuyện anh làm, rốt cục vào được mắt của cô rồi không?

Lương Thần nghe thấy đáy lòng mình, có âm thanh nở hoa rất nhỏ, tản mát ra một loại hơi thở kích động.

Đây không phải đại biểu cho, thật ra anh còn có hy vọng?

Cho dù Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên có mười năm...... Nhưng anh vẫn có khả năng như cũ? 

Lương Thần cảm thấy trong thế giới của mình, cháy một tia sáng như vậy, tuy rằng thực nhỏ bé, nhưng không sao, anh sẽ cố gắng che chở, để cho ánh sáng kia, càng ngày càng chói mắt.

Ánh mắt Lương Thần, ở trong nháy mắt kia, sáng giống nhau tất cả ngọn đèn Tokyo đều rơi vào mắt của anh, anh đầu tiên là nhẹ nhàng gật gật đầu với Cảnh Hảo Hảo, sau đó mới mở miệng, giọng nói là ôn hòa trước nay chưa từng có: “Đúng.”

Chỉ là một chữ.

Đúng.

Mười phần khẳng định suy đoán của Cảnh Hảo Hả.

Một chữ này, lập tức khiến cho Cảnh Hảo Hảo sửng sờ tại chỗ, đáy lòng hung hăng run rẩy theo một chút

Bình luận

Truyện đang đọc