Hình Liệt Hàn cau mày. Sự phòng bị của người phụ nữ này với anh thật là mãnh liệt. Anh nghiền răng nói: “Đừng lo, tôi sẽ không chạm vào em. Tôi chỉ muốn giúp em thôi.”
Nói xong, anh vươn tay nhanh chóng ôm cô lên. Đường Tư Vũ không tin nên giãy dụa, vùng vẫy yếu ớt trong lòng anh.
Nhưng vòng tay của người đàn ông này vững chắc mà mạnh mẽ, hành động của cô chỉ tiếp tục khơi lên ngọn lửa trong anh.
Hình Liệt Hàn đột nhiên vươn tay, tức giận đánh vào mông cô một cái: “Em thử giấy dụa tiếp xem, tôi sẽ muốn em ngay lập tức.
Đường Tư Vũ đau đến mức mắt đỏ ửng.
Người đàn ông này có cần hung dữ, bạo lực như vậy không?
Hình Liệt Hàn ôm cô vào trong bồn tắm.
Sau đó trực tiếp ấn xả nước lạnh vào.
Đường Tư Vũ bị nước lạnh dội vào, chợt rùng mình. Cô đáng thương nằm trong bồn tắm, nhìn người đàn ông ngồi xôm bên cạnh. Một đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, như tay thợ săn đang chăm chú nhìn con mồi, ẩn trong đó có tia oán hận.
Cô rùng mình. Hình Liệt Hàn nhìn cô ngâm mình trong bồn nước lạnh giá, cong môi châm chọc chế nhạo: “Dễ chịu không?”
Đường Tư Vũ cảm thấy hơi lạnh đang làm tan đi lửa nóng trong đầu cô. Lúc này, dù cả người lạnh đến phát run nhưng cô vẫn chấp nhận phương pháp làm tan dược tính thuốc này.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn còn ửng hồng, cô ngắng đầu nhìn anh: “Thật sự không phải anh làm à?”
Hình Liệt Hàn gõ đầu cô một cú không nhẹ: “Em nghĩ Hình Liệt Hàn tôi là người thế nào vậy? Tôi mà muốn đàn bà, còn cần dùng biện pháp này à? Với tôi, đàn bà chỉ là chuyện tôi ngoắc ngón tay.
Đường Tư Vũ nghe xong, đột nhiên cảm thấy một cỗ căm hận không thể giải thích.
Cô cắn môi. Người đàn ông này đúng thật là không thiếu phụ nữ, nhưng anh cũng không cần phô trương sức hấp dẫn của mình trước mặt cô.
Hình Liệt Hàn chợt nhận ra mình đã nói sai, anh khit mũi: “Nhưng những người phụ nữ bình thường như thế tôi không can.
Đường Tư Vũ không thèm để ý đến anh.
Anh thích hay không, anh muốn bao nhiêu phụ nữ, đều không liên quan gì tới cô. Chỉ cần anh đừng bị bệnh, đừng để những người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt con trai là được.
Thấy cô im lặng, Hình Liệt Hàn nhíu mày.
Anh hơi bất cần duỗi tay nâng cằm cô lên, nói: “Chỉ cần em nói ra, không cần ngâm nước lạnh nữa, tôi có thể khiến em rất thoải mái.”
Đường Tư Vũ tức giận vỗ vào lòng bàn tay anh, thẳng thừng nói: “Không cần!
Cám ơn.”
Cô rất vui vẻ ngâm nước lạnh.
“Vừa rồi rõ ràng là em rất nhiệt tình.” Hình Liệt Hàn mỉm cười.
Nước lạnh dâng cao đến thắt lưng Đường Tư Vũ. Cô cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới, trong người không còn nóng như lúc trước. Nhưng cái lạnh này cũng không dễ chịu, cô cảm thấy lỗ chân lông đang co rút lại.
Dù là thời tiết cuối tháng sáu nhưng với người hiếm khi tiếp xúc với nước lạnh như cô thì nước này quả thật là lạnh. Cô vòng cánh tay ôm thân mình để chống lại cái lạnh.
Hình Liệt Hàn ngồi xổm bên cạnh để bảo vệ cô. Sau đó, anh chiêm ngưỡng khuôn mặt bị lạnh của cô chuyển từ đỏ sang trắng, đôi môi đỏ từ hồng sang không màu, cuối cùng anh hảo tâm đi mở nước nóng ở bên cạnh vào bồn tắm, đề trung hòa bót cái lạnh.
Đường Tư Vũ nhìn theo động tác của anh, sự khó chịu trong đáy mắt chuyển thành một chút ngạc nhiên.
“Em thấy thế nào? Thuốc còn tác dụng không?”
“Tôi cảm thấy thế nào?” Đường Tư: Vũ lần đầu tiên uống phải loại thuốc này, làm sao có thể biết cảm giác thê nào?
Hình Liệt Hàn cong môi cười, ngón tay mảnh khảnh mở cúc áo sơ mi, Đường Tư Vũ trợn tròn mắt, hỏi: “Anh định làm gì?”
Hình Liệt Hàn tiếp tục mạnh mẽ kéo áo sơ mi ra, đề lộ phần thân trên rắn chắc. Anh mang theo ấm áp, lại gần cô: “Nhìn bộ dáng của em lúc này có thể có cảm giác gì?”
Đường Tư Vũ tránh thân hình anh. Cô vô thức nuốt ngụm nước bọt. Chết tiệt Người đàn ông này chắc điên rồi.
“Em đang nuốt nước miếng.” Người đàn ông cong môi cười, có chút đắc ý, tự mãn.
Đường Tư Vũ lắc đầu: “Anh mặc quần áo đi. Tôi hết cách với anh rồi.”