Chương 2409:
Mị Lạp là một người cực kỳ mẫn cảm, ánh mắt cô ta lập tức có chút chất vấn nhìn về phía Nghê Sơ Tuyết: “Ban nãy chú ấy đích thân lấy tổ yến cho cô, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt nhỉ? Cô nói thật cho tôi, hai người thân mật đến bước nào rồi?”
Nghê Sơ Tuyết bị hỏi như vậy, khiến cô có chút luống cuống, cô lắc đầu: “Bọn em chỉ kết giao bạn bè thôi.”
“Thật sao? Với thân phận của chú ấy, làm sao có thể làm bạn với cô? Có phải cô sử dụng thủ đoạn gì để thu hút chú ấy đúng không?”
“Không có chuyện đấy, chú Hạng cũng không phải loại người như vậy, chị, chị đừng đoán mò nữa.” Nghê Sơ Tuyết có chút tức giận phản bác.
Mị Lạp hừ một câu: “Tóm lại, cô không được đánh chủ ý lên người chú ấy.”
Khóe miệng Nghê Sơ Tuyết cong lên một nụ cười khổ: “Em nào dám đánh chủ ý lên người chú ấy đâu?”
Một lúc sau, vợ chồng Khắc Hy Á cũng xuống dưới, vợ chồng Cố Minh Ohàm cũng xuống cùng, cả nhà cùng nhau ăn sáng.
Ăn sáng xong, Cố Minh Phàm sắp xếp một hạng mục đi chơi, dẫn theo cả nhà vợ chồng Khắc Hy Á đi tham quan những cảnh đẹp nỗi tiếng của thành phố này.
Nghê Sơ Tuyết đi theo cả nhà, tâm trạng cô cũng vô cùng tốt, vợ chồng Khắc Hy Á cũng cảm nhận được vợ chồng Cố Minh Phàm rất yêu thương Nghê Sơ Tuyết, điều này khiến bọn họ quyết định một chuyện.
Vậy sẽ để cho Nghê Sơ Tuyết ở lại bên cạnh cặp vợ chồng không có con cái này, bọn họ còn có Mị Lạp, nhưng bên cạnh vợ chồng Cố Minh Phàm không có con cái, nhất định là rất cô đơn.
Biệt thự Hạng gia.
Ở trong căn biệt thự này, người nhà Hạng gia đều sống rất thoải mái, hơn nữa trước khi tổ chức hôn lễ cho Hạng Kình Hạo, họ quyết định sẽ tổ chức tiệc tân gia trước.
Lúc này, trong phòng sách Hạng gia, bầu không khí có chút ngưng trọng, trong tay Hạng Tư Niên cằm một hộp thuốc, ông mở ra, bên trong có một loạt thuốc đông cứng, đây cũng là thuốc giải mà ông ché tạo ra cho con trai.
“Kình Hạo, con chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng, xong rồi ạ.” Hạng Kình Hạo gật đầu, anh suy nghĩ rất kỹ.
Anh cần phải tìm lại ký ức của bản thân.
*Có cần gọi Hân Vy đến đây không, để con bé ở cạnh con?” Hạng Tư Niên đề nghị.
Hạng Kình Hạo lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cô ấy ở đây chỉ lo lắng hơn thôi, hơn nữa con rất có lòng tin.”
Hạng Tư Niên thấy con trai quyết định như vậy, đúng lúc thuốc này cũng là nhóm của ông nghiên cứu ra, ông cũng cực kỳ tin tưởng.
“Nằm xuống đi! Ba tiêm cho con, có thể sẽ hôn mê vài tiếng.”
Hạng Kình Hạo nằm trên ghế sô pha, anh gối lên cánh tay.
an ủi ba mình: “Ba, đừng lo, cùng lắm là ngủ một giác thôi.”
Hạng Tư Niên đối với việc mất ký ức của con trai lần này vô cùng tức giận, nhưng chuyện đến nước này cũng không điều tra ra được gì, rốt cuộc là ai đã tiêm thuốc mất trí cho con trai ông.
Ông hi vọng ký ức của con trai sẽ quay về, như vậy chắc chắn có thể bắt được người kia, cho dù thế nào, loại nguy hiểm tiềm tàng như vậy nhát định phải điều tra rõ ràng mới được.
Hạng Tư Niên thuần thục pha xong thuốc, lúc ông giữ cánh tay tiêm cho con trai, cánh tay ông có chút run lên, ông hít sâu một hơi.
Ông tiêm vào mạch máu con trai, rồi bơm thuốc vào.
Sắc mặt Hạng Kình Hạo hơi nhăn, anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên toàn là hình ảnh vui vẻ của Tưởng Hân Vy.
Nhưng, lúc những khuôn mặt đó bị thứ gì quấy nhiễu, anh lập tức ôm đầu, cảm thấy dây thần kinh đau đớn.
*A…” Hạng Kình Hạo ngồi trên ghế sô pha, đau đớn ngã xuống.
“Kình Hạo… con sao vậy?”
Hạng Tư Niên lập tức đỡ con trai, lúc này trái tim anh thắt chặt đau đớn.