TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“ỜI” Đường Tư Vũ lạnh nhạt đáp.

 

Mộ Phi nhìn cô từ phía sau, tò mò hỏi: “Mối quan hệ giữa em và Hình Liệt Hàn là gì?”

 

Đường Tư Vũ biết chắc chắn anh sẽ hiểu lầm chuyện tối qua, cũng tại Hình Liệt Hàn làm mối quan hệ họ trở nên mờ ám, cô cũng không buồn quay đầu lại, vừa lựa rau vừa nói: “Chẳng có quan hệ gì cả.”

 

Mắt Mộ Phi sáng rực, lập tức lấy lại phong thái: “Thật không? Anh nghĩ anh ta cũng không phải kiểu người thực sự thích em, nghe nói tính cách anh ta rất lạnh lẽo, đói xử lạnh nhạt với mọi người, ở trên thương trường cũng nỗi tiếng là một Diêm La mặt lạnh, em trước giờ đều không thích mẫu người như anh ta.”

 

Đường Tư Vũ thấy anh ta nói như vậy, lạnh lùng quay lại nhìn: “Cũng trôi qua năm năm rồi, làm sao anh biết mẫu người của tôi có thay đổi hay không?”

 

Mộ Phi hơi sững người một lúc, rồi lại mong đợi như trước: “Anh tin sở thích của một người không thể dễ dàng thay đổi được.”

 

Đường Tư Vũ không muốn tranh luận về vấn đề này nữa, cô chọn xong rau cho bữa tối liền đi đến khu bán thịt, còn Mộ Phi thì lẽo đếo đi theo cô, cô đi đến đâu anh ta liền đầy xe đi theo đến đó, khiến Đường Tư Vũ thật sự bó tay, nhưng cũng không biết làm gì được.

 

Lối vào siêu thị.

 

Một thân hình với gương mặt mê người đang dắt tay một cậu nhóc phiên bản mini của anh xuất hiện. Một trong những con robot điều khiển từ xa của cậu nhóc hết pin nên Hình Liệt Hàn dẫn cậu nhóc xuống đây mua.

 

Hình Liệt Hàn hỏi nhân viên xem chỗ bán pin ở đâu rồi dắt tay con trai trực tiếp đi đến đó.

 

Đường Tư Vũ bị Mộ Phi quần lấy, cô đành tốc chiến tốc thắng nhanh chóng chọn xong đồ cần mua rồi đầy xe đến quầy tính tiền, mà ở đằng trong, bộ dạng muốn bỏ chạy của cô trong mắt Mộ Phi lại trở nên vô cùng dễ thương.

 

“Nếu anh còn muốn mua gì nữa thì mau đi mua đỉ! Đừng có đi theo tôi nữa.” Đường Tư Vũ nói với anh ta.

 

Mộ Phi lắc lắc đầu: “Những gì cần mua anh đều mua hết rồi.”

 

Lúc này khách đến thanh toán rất đông, hai người đang đứng một trước một sau đợi thanh toán. Mà lúc này ở quầy thanh toán thứ ba, Hình Liệt Hàn tay cầm một hộp pin, một tay dắt cậu nhóc đi đến cuối hàng người xếp hàng, lúc anh quan sát dòng người thanh toán tiền thì nhìn thấy bóng dáng một cặp nam nữ đang xếp ở hàng đầu tiên, trong phút chốc ánh mắt anh phát ra tia lạnh lẽo, khuôn mặt anh tuần lập tức trầm xuống.

 

Cậu nhóc vẫn con nhỏ nên bị mọi người đứng chắn hết tầm nhìn, không nhìn thấy mẹ cậu. Nhưng đôi mắt to tròn của cậu nhóc đang nhìn Haagen-Dazs tự phục vụ bên cạnh, liễm lưỡi nhỏ đùa nghịch.

 

Lúc này vừa hay đến lượt Đường Tư Vũ thanh toán hóa đơn, cô để đồ đạc lên quầy, Mộ Phi đứng đằng sau cũng lấy đồ từ trong xe đẩy của anh đặt lên trên chỗ đồ của cô, Đường Tư Vũ kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy Mộ Phi lấy thẻ của anh ta ra, nói với cô: “Để anh trả.”

 

“Không cần đâu, tôi có mang tiền.” Nói xong, Đường Tư Vũ nói với nhân viên phục vụ: “Phiền cô tách hóa đơn ra giúp Tản tôi.

 

Nhưng nhân viên lại tưởng hai người họ là một cặp nên đã nhập hết đồ vào một hóa đơn, lắc đầu nói: “Hai người lát nữa tự chia đi! Tôi đã quét mã xong hết rồi.”

 

Đường Tư Vũ cũng không muốn làm khó nhân viên, cô tìm thẻ từ trong ví ra để trả tiền, nhưng Mộ Phi lại lấy tay chặn cô lại, đầy cô ra bên ngoài quầy hàng một chút: “Đừng tìm nữa, anh đã bảo là anh trả tiền mà.”

 

“Không được! Đường Tư Vũ kiến quyết không muốn dùng tiền của anh ta.

 

Lúc này, nhân viên báo giá tiền, Đường Tư Vũ cũng đã tìm thấy thẻ, lập tức đưa tới: “Quẹt thẻ của tôi!”

 

Bàn tay to lớn của Mộ Phi trực tiếp cầm thẻ và cả tay cô nắm chặt vào tay mình, vô cùng ấm áp, đồng thời vừa ngăn cản cô vừa đưa ra thẻ của mình, nhân viên cũng nhanh nhẹn cầm thẻ của anh ta để quẹt.

 

Đường Tư Vũ vội vàng rút tay lại, lặng lế lấy riêng đồ của mình mua, Mộ Phi cũng lấy đồ của anh ta đúc vào túi cầm lên tay, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, ngay cả mấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh phóng điện mạnh mẽ đến phía anh anh cũng không buồn để ý.

 

Hình Liệt Hàn nhìn thấy cảnh vừa rồi, thấy cô và Mộ Phi đi cùng nhau, anh nói với con trai: “Mami của con ở đây này.”

 

“ƠI Mami cũng ở đây ạ?” Cậu nhóc kinh ngạc nhìn lên hàng người đang xếp hàng phía trước, sau đó nhìn thấy Đường Tư Vũ đang chuẩn bị rời đi, liền vui mừng gọi: “Mami, mami con ở đây nè.”

 

Đường Tư Vũ nghe thấy giọng con trai liền vội quay đầu, nhìn thấy con trai đang chạy tới phía cô. Cô nhìn con trai, đồng thời cũng nhìn về phía hàng người xếp hàng ở quầy thanh toán, liền nhìn thấy bóng dáng anh tuần đang thanh toán hóa đơn của Hình Liệt Hàn.

 

Mộ Phi nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện lên một chút sự cạnh tranh, lúc này, Đường Tư Vũ quay lại nhìn Mộ Phi: “Anh đi trước đi!”

 

Mộ Phi cũng không muốn làm mọi người mắt hứng, hôm nay anh có thể tiếp xúc với Đường Tư Vũ trong khoảng thời gian như vậy là anh cũng đã rất vui rồi. Anh nhìn bóng dáng Hình Liệt Hàn đang thanh toán rồi cũng rời đi.

 

Trong tay Hình Liệt Hàn cầm một túi nhỏ, bên trong là pin mà cậu nhóc muốn mua.

 

Nhưng sắc mặt của anh vô cùng khó coi đi đến phía cô đứng, bóng lưng cũng cứng nhắc lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

 

Đường Tư Vũ nhìn vào đôi mắt tối sầm của anh ta liền lập tức nhíu mày, anh ta lại tức giận cái gì thế không biết? Nhưng nghĩ kỹ lại, có thể cảnh giữa cô và Mộ Phi lúc nãy đã bị anh ta nhìn tháy hét rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc