“Ohh, Sao anh ta lại cho thông ba căn với nhau?”
“Cái này… thì tôi cũng không rõ.”
Đáy mắt Mộ Phi lộ ra sự ngạc nhiên. Anh nhìn vào cánh cửa trước mặt, là nhà của Đường Tư Vũ, còn cánh cửa phía đối diện chắc chắn là nhà của người mua một lúc 3 căn kia rồi.
“Được, vậy chúng ta lên xem nhà ở tầng trên.” Mộ Phi nói với người môi giới, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa nhà Đường Tư Vũ, than nhẹ một tiếng rồi đi theo người môi giới vào thang máy.
Căn hộ trên tầng là một căn vô cùng rộng với tổng diện tích là 240 m2, Mộ Phi chỉ nhìn sơ qua căn nhà một chút rồi quyết định mua luôn. Người môi giới ngạc nhiên đến mức không khép được miệng, anh ta chưa từng gặp vị khách hàng nào dễ tính đến như vậy! Chỉ cần nhìn qua một chút rồi trực tiếp kí tên vào hợp đồng mua nhà.
Mộ Phi hơi nhăn mày nhìn đồ đạc ở trong nhà, hoàn toàn không phù hợp với gu của anh. Anh liền quyết định cho người bên công ty nội thất đến chuyên hết đồ đi, thay lại bằng một lượt mới để nhanh chóng Ẩ ` = chuyên vào ở.
Đường Tư Vũ đang diễn tập. Giọng hát của Diệp Du vô cùng linh hoạt, cảm xúc dạt dào, lộ ra một chút gì đó bị thương, kết hợp với tiết tấu của đàn piano khiến giọng hát của cô ấy càng trở nên mê hoặc, khiến người nghe như chìm đắm vào giọng hát của cô.
Sau khi kết thúc bài hát, Diệp Du giơ ngón cái lên với Đường Tư Vũ: “Em đàn hay thật đấy, chị tin rằng lần biểu diễn này của chúng ta chắc chắn sẽ thành công.”
Đường Tư Vũ cười nói: “Chị chắc chắn sẽ thành công.”
“Còn một tuần nữa thôi, đến lúc đấy, nếu bạn em có ai muốn đến xem buổi biểu diễn, chị sẽ tặng miễn phí vé ngồi đầu cho „ em.
“Em cảm ơn ạ, có thể tặng cho em 2 tắm vé được không?” Đường Tư Vũ cười.
“Đương nhiên là được rồi! Bạn em có ai tới được hả?”
“Em sẽ đưa con trai đến.” Đường Tư Vũ cũng hy vọng là con trai có thể đến xem cô biểu diễn. Nhưng cô lại xin tận 2 vé là mong Hình Liệt Hàn sẽ đưa con trai cô tới, vì cậu nhóc vẫn còn nhỏ nên cần có người lón trông coi.
Lần diễn tập này kết thúc khá sớm, khoảng 5 giờ cô cầm hai tắm vé Diệp Du đưa cho đi về. Cô bắt xe đi thẳng về nhà vì cô biết giờ này chắc chắn con trai cô đã được đón về rồi. Cô nhìn vào chỗ đỗ xe, xe của cô đã được đưa đi sửa chữa, xem ra Hình Liệt Hàn thực sự đã đem xe cô đi sửa.
Ấn tình này cô đã ghi nhớ, sau này nếu anh ta cần giúp đỡ, cô chắc chắn sẽ báo đáp. Cô muốn vạch rõ ranh giới với người đàn ông này, tránh việc sau này có gì dây dưa không rõ ràng.
Đường Tư Vũ về đến nhà, nhưng vẫn chưa thấy con trai trở về. Cô đi đến kéo cánh cửa nối liền giữa hai nhà, cửa vẫn khóa chặt. Cô gõ cửa một lúc cũng không thấy có ai trả lời, chắc là họ vẫn chưa về.
Đường Tư Vũ có chút ám ức, tại sao cô lại không có quyền mở cánh cửa này?
Hình Liệt Hàn anh ta quá tự tin rồi, lẽ nào anh ta nghĩ rằng người phụ nữ nào cũng đều thích anh ta sao?
Đường Tư Vũ cắn cắn môi. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô nghĩ chắc chắn là con trai đi học về nên không nhìn lỗ mèo đã trực tiếp mở cửa.
Thế nhưng người ở bên ngoài không phải con trai cô và Hình Liệt Hàn mà lại chính là người đàn ông cô không muốn gặp nhất – Mộ Phi.
“Sao lại là anh?” Đường Tư Vũ có chút bực bội nhìn anh ta.
Mộ Phi nhoẻn miệng cười nhẹ: “Quả nhiên em sống ở đây! Xem ra tin tức của anh không hề sai.”
Đường Tư Vũ hơi bực bội: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì, chẳng qua anh muốn đến đây chào em một tiếng thôi.” Mộ Phi cũng không muốn dọa đến cô, nói tiếp: “Anh có thể vào nhà em uống tách trà được không?”
“Nhà tôi không có trà, cũng không tiện mời anh vào.” Đường Tư Vũ đương nhiên sẽ không đề anh ta vào nhà. Trên mặt cô giờ vẫn còn vét cào, cô đã phải dùng kem nền che đi.
Mộ Phi nhìn thấy cô phòng bị anh như vậy, hơi thất vọng một chút nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Tư Vũ, em yên tâm, anh sẽ không làm hại em, cũng sẽ không làm gì tổn thương đến em cả. Cho dù có thích em nhưng anh đường đường là một quân tử, anh tôn trọng em.”
Điều cô không chịu đựng được nhất chính là cái biểu cảm ôn nhu không làm hại gì đến cô của anh ta, cô cắn môi, nhất thời không biết nói gì.
Tuy nhiên, lúc Mộ Phi nói câu này, ở phía sau Hình Liệt Hàn đang dắt tay bạn nhỏ Đường Dĩ Hi đi tới và đương nhiên hai người cũng đều nghe thấy toàn bộ câu mà Mộ Phi vừa mới nói ra.
Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi trừng to hai mắt, không ngờ rằng lại có người đàn ông tỏ tình với mẹ cậu. Cậu lập tức ngắng đầu nhìn cha cậu, xem cha cậu có biểu cảm gì, nhưng chỉ thấy ánh mắt lãnh đạm không cảm xúc của cha cậu mà thôi. Anh dắt tay con trai đi về phía nhà của hai người.
Đường Tư Vũ nghe thấy tiếng bước chân liền ngó đầu ra ngoài hành lang. Mộ Phi cũng quay đầu nhìn theo ánh nhìn của cô, bất ngờ nhìn thấy một cặp cha con đang dắt tay nhau đi tới. Trong lúc anh nhìn kỹ dung mạo của người đàn ông ấy, ánh mắt của anh vô cùng kinh ngạc, người đàn ông ấy chính là Hình Liệt Hàn.
Hình Liệt Hàn cũng nhận ra anh ta. Gia tộc Mộ thị trên thương trường cũng vô cùng có tiếng tăm, Mộ Phi giờ đang là người cầm quyền, Hình Liệt Hàn đương nhiên nhận ra anh ta.
Nhưng lúc này, một giọng nói non nót nói với Đường Tư Vũ: “Mami, chú này là ai thế ạ?”
Đường Tư Vũ nhìn con trai, ánh mắt nhìn sang Mộ Phi: “Chẳng ai cả, lát nữa con nhớ về nhà ăn cơm.”