Trong gia tộc nhà họ Đường, anh chỉ biết mỗi con trai anh, anh không muốn có bắt kì quan hệ gì với họ, vì vậy anh cũng không muốn gặp Đường Hùng.
“Tiểu Hi, Daddy còn công việc. Chúng ta cùng ăn với ông ngoại nhé.” Đường Tư Vũ nói với con trai.
“Vâng ạ! Daddy về nhớ phải về ăn cơm, đừng để bụng đói đấy.” Cậu bé dặn dò cha.
“Ừm!” Hình Liệt Hàn nói xong liền mở cửa đi về phòng của anh ta. Đường Tư Vũ đột nhiên không muốn cho cha biết thân phận của Tiểu Hi, đồng thời, cô cũng cảm nhận được rằng người đàn ông này cũng không mong cha cô biết anh ta là cha của đứa bé, cô liền quay sang nói với Tiểu Hi: “Tiểu Hi à, con hứa với mami một chuyện nhé. Con có thể tạm thời giữ bí mật về chuyện daddy con là ai được không?”
Nếu cha cô biết, Khưu Lâm chắc chắn cũng sẽ biết. Chuyện của cô, cô không muốn hai mẹ con họ biết quá nhiều. Hơn nữa, con trai cô lại là con của Hình Liệt Hàn, không biết được hai mẹ con bà ta sẽ làm ra được loại chuyện gì nữa.
“Tại sao ạ?” Đường Dĩ Hi thắc mắc.
“Nói chung, con chỉ cần nghe lời mami là được rồi. Chúng ta sẽ nói cho ông ngoại sau, được chứ?”
“Vâng ạ.” Cậu nhóc nghe lời.
Khoảng 10 phút trôi qua, chuông cửa reo lên. Đường Tư Vũ nhìn qua mắt mèo rồi mở cửa, thấy cha cô bước vào với một túi quà và sữa to.
“Cha à, cha đến là bọn con vui rồi, cần gì quà cáp cho Tiểu Hi nữa, thằng bé có nhiều lắm rồi.” Đường Tư Vũ hờn trách cha cô.
“Hiếm khi cha mới qua thăm cháu một lần, không mua chút quà sao coi được? Cha là ông ngoại của thằng bé mà.” Đường Hùng nói xong, nhìn thấy một cậu nhóc vẫn đang mặc bộ đồng phục từ phòng khách chạy tới, liền lập tức thay bộ mặt uy nghiêm thường ngày thành gương mặt dịu dàng tràn đầy tình yêu thương.
“Ông ngoại, lâu quá con không gặp ông ngoại rồi.” Cậu nhóc chạy tới ôm chân ông, ngắng đầu lên nhìn ông.
“Tiểu Hi, dạo gần đây con khỏe không?
Tình hình ở trường như thế nào?” Ông ôm cậu bé ngồi trên sofa.
“Con vẫn khỏe ạ. Ông ngoại thì sao ạ?”
Cậu nhóc học cách nói của người lớn hỏi ông ngoại.
“Ông cũng rất khỏe. Ông nhớ con quá nên phải qua đây chơi với con này.”
“Cha, cha cứ ngồi chơi nhé, con đi nấu ăn tiếp đây.” Đường Tư Vũ nói với cha cô rồi quay trở lại phòng bếp tất bật nâu ăn. Nếu Hình Liệt Hàn đã không ăn cơm ở đây, vậy thì cô cũng không cần nấu thêm cơm nưa.
Đường Hùng lấy đồ chơi mới mua ra tặng cho Tiểu Hi. Là một chiếc máy bay điều khiển từ xa, Đường Dĩ Hi rất thích, cậu ôm nó vào lòng, chiếc miệng nhỏ cười không khép lại được. Thấy bộ dạng vui mừng của Tiểu Hi, Đường Hùng cũng rất Vui.
Ông quan sát ngôi nhà ám cúng này. Xem ra con gái và cháu ngoại sống cũng không tồi. Nhìn một lượt, đột nhiên ông phát hiện ra trên tường lại có thêm một cánh cửa, ông tò mò đứng dậy đi vào phòng bếp hỏi Đường Tư Vũ đang nấu cơm: “Tư Vũ, sao chỗ này lại có thêm một cánh cửa thế?”
Đường Tư Vũ đã nghĩ ra một cái cớ: “ÀI Là Tô Hi chuyển tới ở bên cạnh cha ạ, nên bọn con mở thông qua nhà nhau.”
Ông cũng biết Tô Hi là người bạn thân nhất của cô vì vậy nghe đến đây ông không hỏi nữa, gật đầu nói: “Các con chăm sóc lẫn nhau như vậy cũng rất tốt.”
“Vâng.” Đường Tư Vũ chột dạ không dám nhìn thẳng vào mặt cha cô.
Nếu ông biết người sống bên cạnh là Hình Hình Liệt Hàn, chắc chắn ông sẽ rất sốc. Dù sao Hình Liệt Hàn cũng là một nhân vật huyền thoại trong giới doanh nhân, dù cho cha cô có gặp anh ta, thì cũng thể với tới.
Nấu cơm xong, cả nhà ngồi quây quần bên nhau. Đường Hùng cũng thử tay nghề nấu nướng của con gái, khen ngợi không ngừng. Vừa mới ăn cơm được một lúc, điện thoại của ông reo lên, ông nhìn điện thoại rồi nhắc máy: “Alo, Tiểu Lâm.”
“Anh đang ở đâu đấy?” Khưu Lâm hỏi.
“Anh đang ăn cơm ở nhà Tư Vũ, em không cần đợi cơm anh đâu.” Đường Hùng nói với vợ.
Khưu Lâm không vui tắt luôn điện thoại.
Đường Tư Vũ cảm thấy gương mặt cha cô có chút khó xử, có thể thấy Khưu Lâm không muốn ông và cô tiếp xúc với nhau quá nhiều.
Ăn cơm xong, Đường Hùng ngồi thêm một lúc rồi chuẩn bị ra về. Đường Tư Vũ tiễn ông đến cửa, lúc này ông chợt nhớ ra một chuyện, quay lại nói với cô: “Tư Vũ, quan hệ giữa con với Mộ Phi thế nào rồi?”
“Chúng…chúng con không có gì hết.”
Đường Tư Vũ không dám nói cho cha cô biết rằng Mộ Phi cũng chuyền tới lầu trên nhà cô.
“Vì chuyện hủy hôn mà Y Y dạo này rất đau khổ, cha hy vọng là nếu con với Mộ Phi chia tay rồi, thì đừng dây dưa thêm nưa.
“Cha, cha yên tâm, con biết rồi.” Đường Tư Vũ đồng ý.
Đường Hùng rời khỏi, Đường Tư Vũ quay lại phòng thì nhìn thấy Đường Dĩ Hi vừa đi từ cánh cửa kia vào nhà, gương mặt kinh ngạc nói với cô: “Mami, daddy vẫn chưa ăn gì cả mà để bụng đói tới tận bây giờ.”