TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Cảm giác này khiến cô gái đang ngủ say đột nhiên khế la lên: “Con ơi… để mẹ nhìn con một chút… Đừng chạy…”

 

“Chị Tâm Duyệt…” Bỗng có ai đó lay cô.

 

Cô gái đang chìm trong mộng, giật nảy mình bật dậy, đôi mắt cô mờ sương, dường như còn đọng cả nước mắt. Cô nhìn sang thấy trọ lý vừa gọi mình dậy, lập tức vén mái tóc dài che đi vẻ mặt đau buồn của mình.

 

“Chị Tâm Duyệt, chị gặp ác mộng à? Ban nãy chị gọi con ơi gì đấy…” Trợ lý Lâm Mao Mao ngạc nhiên hỏi.

 

“Hả… vậy sao? Chắc là em nghe nhằm đáy.” Hứa Tâm Duyệt xoay ghế quay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư.

 

Đã lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn nhớ đến cảm giác cái thai chuyển động trong bụng mình, có lẽ phụ nữ chỉ cần mang thai một lần thì cả đời cũng khó mà quên đi được!

 

Nhưng mà đối với cô, giắc mơ này không phải là ác mộng, nó chỉ đang nhắc cô nhớ lại khoảng thời gian mà cô đã quên mắt, và cũng nhớ đến bé con nghịch ngợm chuyển động trong bụng cô như một chú cá nhỏ.

 

Sắp tới đây Hứa Tâm Duyệt có một show biểu diễn, cô là người mới vào công ty nên phải xem xét kĩ show này, show diễn này có liên quan đến tương lai sau này của công ty trong ngành thời trang.

 

Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu hỏi: “Công tác chuẩn bị làm đến đâu rồi? Khi nào thì bồ trí diễn tập cho buổi biểu diễn?

 

Vận chuyển quần áo không xảy ra vấn đề gì chứ?”

 

Cô hỏi liền mạch ba câu hỏi liên tiếp.

 

Lâm Mao Mao cười hì hì nói: “Chị Tâm Duyệt yên tâm, không có vấn đề gì cảm đoàn đội chúng ta là giỏi nhất nà”

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Em lấy cho chị một tách cà phê, chị uống cho tỉnh người một chút.”

 

Lâm Mao Mao đi ra ngoài. Hứa Tâm Duyệt đứng dậy bước đến trước cửa kính sát đất. Qua tắm kính trong suốt, cô nhìn thấy giữa những tòa nhà cao tầng ngoài kia, có một tòa nhà chọc trời cách rất gần công ty của cô, toà nhà giống như một người khổng lồ giữa những toà nhà cao thấp bắp bênh ở xung quanh, như chứng minh cho quyền lực và sự giàu có của người ở đó.

 

Đó là tòa nhà của tập đoàn Cố thị, cô không ngờ công ty mới của mình lại gần với tập đoàn Cố thị đến vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt lơ đãng cười khổ, cô quá quen thuộc với thành phố này.

 

Lúc này, di động của Hứa Tâm Duyệt vang lên, cô nhìn sang, không dám chậm trễ lập tức nhắc máy lên: “Alo, Kiều Na.”

 

Người ở đầu dây bên kia là giám đốc kế hoạch Kiều Na: “Tâm Duyệt, xin lỗi, có một tin khẩn cắp muốn thông báo.

 

cho cô, chúng tôi vừa nhận được thông báo, người mẫu lần này sắp xếp cho cô đã được giao cho Amanda, người mẫu của cô sẽ là một nhóm người mẫu mới khác.”

 

Hứa Tâm Duyệt lập tức lên tiếng tranh luận: “Tại sao chứ?

 

Rõ ràng tôi đã bảo cần người có hơn ba năm kinh nghiệm, tại sao lại đổi thành người mới?”

 

“Đây là sắp xếp của cấp trên, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Ngày mai chúng tôi sẽ dẫn người mẫu đến gặp các cô.”

 

“Không được, Kiều Na! Chúng ta phải bàn lại việc này!”

 

Hứa Tâm Duyệt vội vàng gọi cô ta lại.

 

“Thực sự rất xin lỗi.” Dứt lời, Kiều Na lập tức cúp máy.

 

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tâm Duyệt lo lắng, vòng hai tay lại, đi tới đi lui trước cửa sổ kính sát đất. Lâm Mao Mao cũng vừa bước vào, nghe thấy nội dung cuộc gọi cũng lo lắng không kém.

 

Những người mới lên sàn catwalk sẽ dễ xảy ra các tình huống không ngờ, làm sao mà cầm trịch được sân khấu như người mẫu có kinh nghiệm chứ? Hơn nữa, nghe nói Jessica – người được mệnh danh là nữ quỷ của thế giới thời trang sẽ đến tham dự show diễn lần này.

 

Mục tiêu của công ty bọn họ chính là cố gắng hợp tác với thương hiệu của .Jessica.

 

“Amanda thật quá đáng mà. Chắc chắn là do trong show diễn lần trước tác phẩm của chị đã nỗi bật làm lu mờ cô ta nên lần này cô ta mới có ý gây khó dễ cho chúng ta, lén lút giành mắt người mẫu của chúng ta.” Lâm Mao Mao tức tối la mắng, sau đó lại hừ một tiếng nói: “Hôm qua em có nghe người ta nói Amanda có quan hệ mờ ám với quản lý cấp cao nào đó. Xem ra, cô ta đã dùng không ít thủ đoạn đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc