TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Sáng sớm.

 

Hứa Tâm Duyệt bảy giờ thức dậy, nghe thấy dì nhỏ cũng dậy nấu bữa sáng rồi, bởi vì tâm trạng của bà ngoại không tốt, sáng sớm đã ra ngoài đi dạo.

 

“Tâm Duyệt, lát nữa dì ra ngoài đi tìm phòng, sau khi cháu lấy xong đồ về thì chăm bà ngoại nhé, dì sợ tâm tình của bà kích động quá mức sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

 

“Vâng, cháu ăn xong bữa sáng sẽ đến khách sạn.”

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu.

 

Còn bà ngoại không bao lâu cũng quay trở lại, lúc bà ăn sáng tâm trạng vô cùng không tốt, ngay cả lời cũng không nói một câu, bà cứ áp chế cảm xúc như vậy khiến Thiệu Cô và Hứa Tâm Duyệt cực kỳ đau lòng.

 

“Mẹ, lát nữa con và Tâm Duyệt phải ra ngoài một chút, Tâm Duyệt đi sẽ về ngay, mẹ ở nhà xem tivi một lúc, đừng ra ngoài.”

 

Thiệu Cô dặn dò nói.

 

“Bà ngoại, cháu đi lấy vali rồi về ở với bà có được không?”

 

Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói.

 

Bà ngoại mới gật đầu: “Được! Hai đứa cứ bận việc của mình đi! Bà không sao.”

 

Hứa Tâm Duyệt và Thiệu Cô ăn xong bữa sáng cũng từng người xuất phát, Hứa Tâm Duyệt bắt xe đến thẳng khách sạn.

 

Trong khách sạn, Lâm Mao Mao đã đem trang phục catwalk lần này sắp xếp cho vào túi mang về công ty rồi.

 

Cô nghe nói Hứa Tâm Duyệt nghỉ phép, nhưng cô vẫn còn là nhân viên mới không có kỳ nghỉ, ngược lại cô nghĩ đến chuyện xin công ty, để sau này điều cô về nước giúp Hứa Tâm Duyệt làm việc.

 

Hứa Tâm Duyệt cũng rất vui vẻ: “Mao Mao, chị đợi em về.”

 

“Chị Tâm Duyệt, em nhất định sẽ tranh thủ quay về, đi cùng chị em có thể học được rất nhiều thứ, em thích đi theo chị.” Lâm Mao Mao mỉm cười khanh khách.

 

“Được, vậy chị đợi em, chị về nhà trước đây.”

 

“Vâng, chiều em có chuyến bay, chị Tâm Duyệt, chăm sóc tốt cho bản thân nha!”

 

“Em cũng vậy, đi đường cần thận chút.”

 

Hai người ở trong khách sạn chào hỏi xong, Hứa Tâm Duyệt cầm vali ra ngoài, taxi vẫn đang nhấp nháy đèn đợi cô ở đó, tài xế còn rất nhiệt tình đi đến giúp cô cho hành lý vào cốp sau, lần nữa quay trở lại hướng nhà bà ngoại.

 

Ngồi ở ghế sau, cách lớp cửa sổ chói sáng, ánh mắt Hứa Tâm Duyệt không khỏi bị những tòa cao ốc của trung tâm thành phó hấp dẫn, biển hiệu của tập đoàn Có thị ở dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

 

Đột nhiên Hứa Tâm Duyệt hiểu được vì sao Hứa An An lại khẩn trương đến vậy, Cố Thừa Tiêu quả nhiên là người có tiền có gia thế, Hứa An An lại là người thích lợi ích như thế, cô ta nằm mơ cũng muốn gả cho gia đình như vậy!

 

Hứa Tâm Duyệt nhắm mắt lại, chuyện của Hứa gia tất cả đều không liên quan đến cô.

 

Cô sẽ không đi quấy rầy bọn họ, cũng không mang đến nguy hiểm cho bà ngoại và dì nhỏ, dù sao hiện tại Hứa gia có quyền có thế, còn họ chỉ là những người dân bình thường, đấu không lại.

 

Xe của Hứa Tâm Duyệt dừng lại trước cửa bên ngoài phó, cô kéo hành lý gõ cửa, nhưng phát hiện cửa khóa rồi, Hứa Tâm Duyệt không khỏi giật mình, bà ngoại không ở nhà sao?

 

Hứa Tâm Duyệt vội vàng lấy chìa khóa trong túi đeo sau lưng ra mở cửa, đem hành lý đầy vào trong, cô gọi lớn hai tiếng, quả nhiên không ai trả lời, xem ra bà ngoại ra ngoài rồi.

 

Dì nhỏ từng dặn cô phải trông chừng bà ngoại, lúc này lệnh phá dỡ vừa mới hạ xuống, là khoảng thời gian khá mẫn cảm với nhiều chuyện.

 

Hứa Tâm Duyệt sau khi khóa cửa liền ra ngoài, nhìn xung quanh, cô nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên đang phơi quần áo bên cạnh, cô vội vàng lên trước hỏi: “Thím Trương, thím có nhìn thấy bà ngoại cháu không ạ?”

 

“Bà ngoại cháu chắc chắn là đến lữ đoàn ủy ban khu phó bên cạnh rồi, nghe nói, bên đó có chút không muốn phá dỡ nên đang làm loạn!”

 

“Cái gì? Làm loạn chuyện gì cơ ạ?”

 

Trái tim Hứa Tâm Duyệt không khỏi đập loạn xạ.

Bình luận

Truyện đang đọc