TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Chương 2544:

 

Cấm dục chỉ là vẻ ngoài của anh thôi, thực chất anh là một tên khốn.

 

Hứa Tâm Duyệt nghĩ lại lúc ban nấy, nếu như móc áo rơi xuống thì cô nhất định sẽ bị Hứa An Nam phát hiện.

 

Nhưng người đàn ông này lại hôn cô để cứu cô khỏi tình cảnh nguy hiểm, thế thì bảo cô cảm ơn anh kiểu gì chứ?

 

Đây là nụ hôn đầu mà cô giữ gìn suốt 24 năm, lại cứ như vậy bị người đàn ông này cướp đi.

 

Cố Thừa Tiêu nhìn người con gái xinh đẹp đang đỏ ưng mặt dưới ánh đèn, ánh mắt thoáng qua vài nét thất thần, đồng thời anh lại một lần nữa bực bội vì hành vi mắt đi lý trí vừa rồi của mình.

 

Chuyện gì vậy chứ? Gặp phải người phụ nữ này, sự bình tĩnh và tỉnh táo của anh đi đâu hết rồi chứ? Ngay cả sự tự chủ cũng giảm sút, người phụ nữ này có sức hút đến vậy.

 

sao?

 

Khiến cho con trai anh không rời cô nửa bước, ngay cả anh cũng… cũng không nhịn được muốn trêu chọc cô.

 

Cố Thừa Tiêu không nói một lời, ánh mắt âm trầm bước ra khỏi phòng, để lại Hứa Tâm Duyệt ở đó tức đến nghiên răng.

 

Hứa An An đương nhiên không tìm thấy Cố Thừa Tiêu trong phòng làm việc, khi cô ta từ phòng làm việc trên lầu hai đi ra thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng từ trên lầu bước xuống.

 

Anh lại thay quần áo rồi, nhưng mà, anh mặc gì trông cũng vô cùng đẹp mắt.

 

Hứa An An cười hỏi: “Thừa Tiêu, anh ở đâu vậy, tôi tìm anh nãy giờ.”

 

“Tầng thượng.” Có Thừa Tiêu tuỳ tiện trả lời.

 

Hứa An An không khỏi cảm thấy buồn bực, cô ta vậy mà lại không nghĩ đến việc anh lên tầng thượng, xem ra cô ta lại lãng phí một cơ hội tiêp cận với anh rồi.

 

Ở tầng dưới, Hồng Mỹ San chơi với cháu trai của mình, trên mặt đầy ý cười, trông thế nào cũng thấy bà đang rất Vui Vẻ.

 

“Bà nội, muộn rồi, đã đến giờ bà với dì Hứa phải về ngủ rồi.” Cậu nhóc nhìn thầy Hứa An An đi cùng daddy xuống lầu liền nói.

 

Hồng Mỹ San chơi với cháu trai quên mắt thời gian lúc nào không hay, lúc này mới liếc nhìn đồng hồ trên tường nói: “Mới đó đã 9 giờ rồi à, phải về thôi.”

 

“Di, cháu rất muốn chơi với Tiểu Mục một chút nữa, không biết cháu có thể ở lại đây một đêm không ạ?” Hứa An An nhìn về phía Cố Thừa Tiêu nói.

 

Hồng Mỹ San đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Hứa An An, Hứa An An muốn ở lại với cháu trai bà là thật, nhưng muốn tiến thêm một bước với con trai bà cũng là thật, đây cũng là điều mà bà mong muốn.

 

Bà đang định đồng ý thì Có Thừa Tiêu đã lên tiếng từ chối: “Tối nay không tiện.”

 

“Đúng đó ạ, daddy với cháu đã quen ở riêng hai người rồi.” Cậu nhóc cũng không đồng ý.

 

Trái tìm Hứa An An lại lần nữa chịu công kích, nhìn con trai đáng yêu cứ thờ ơ với mình như vậy, cô ta thật sự rất khó chịu.

 

Chuyện quái gì vậy chứ? Trái tim của con trai cô ta là cục đá đốt không nóng à? Hay là cô ta thể hiện tình mẹ của mình chưa đủ rõ ràng?

 

“Nếu vậy thì hẹn hôm khác vậy! An An, hôm nay cháu cũng mệt rồi, về nhà sớm nghỉ ngơi đi.” Hồng Mỹ San đặt một bậc thang cho cô ta bước xuống.

 

“Vậy được! Vậy hôm khác cháu lại sang.” Hứa An An chỉ có thể đồng ý.

 

*Bà nội, cháu tiễn mọi người đi.” Cậu nhóc nóng lòng muốn đưa bà nội và Hứa An An đi trước.

 

Bởi vì Hứa Tâm Duyệt vẫn đang đói ở trên đáy!

 

Hồng Mỹ San và Hứa An An đi ra ngoài, tài xé vẫn đang đợi họ, Hồng Mỹ San hôn cháu trai mình mấy cái, sau đó vẫy tay nói: “Máy ngày nữa bà nội lại đến thăm cháu nha.”

 

“Dạ! Bà nội, cháu yêu bà.” Cậu nhóc cũng làm một động tác hôn gió với bà.

 

Hồng Mỹ San rất vui vẻ, Hứa An An cũng vẫy vẫy tay, hy vọng con trai cũng cho cô ta một cái hôn gió, nhưng cậu nhóc lại không làm thêm cái nào nữa.

 

Có Thừa Tiêu đứng trước mặt con trai, nhìn theo xe của mẹ và Hứa An An lái ra khỏi sân.

Bình luận

Truyện đang đọc