Nụ cười nơi khóe miệng Hình Liệt Hàn đông cứng lại, sau đó lộ ra vẻ u ám: “Phụ nữ các em đúng là chỉ thích khẩu thị tâm phi, miệng nghĩ một đằng lòng nghĩ một SA HỆ neo.
“Tôi không cóI Anh mặc áo vào nhanh lên.” Đường Tư Vũ cảm thấy không thể đối mặt với bộ dạng hiện tại của anh.
Có phải người đàn ông này có tình làm vậy? Cô đã trúng phải thuốc kích thích rồi, và anh cứ ở bên dụ dỗ, mê hoặc cô.
Hình Liệt Hàn chỉ cài lại hai cúc, vừa cười vừa trêu chọc cô: “Em có muốn thuận tiện đi bơi không?”
Đường Tư Vũ trợn mắt nhìn anh: “Anh rất thích thả đá xuống giếng đúng không? Rốt cuộc là ai đã hạ dược vào cóc của tôi chứ?”
“Tôi nghĩ chắc là người khác tính toán sai, rồi sau đó, cốc nước ép đó lại rơi vào tay em.” Hình Liệt Hàn đoán, lúc này đang là thời gian diễn ra vũ hội, đèn rất mờ, có lẽ có người muốn hạ dược người khác nhưng lại tính toán sai.
Đường Tư Vũ lập tức nhíu mày, không ngờ trong buồi yến tiệc lớn thế này lại có người làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa, người chịu thiệt lại chính là cô.
Tại sao cô lại đen đủi như vậy chứ.
Đường Tư Vũ cảm thấy đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ tiếc bộ váy dạ hội xinh đẹp trên người cô giờ đã ướt đẫm rồi.
“Anh đi ra ngoài! Tôi muốn tắm.” Đường Tư Vũ nói với Hình Liệt Hàn. Sau đó cô hắt hơi vài cái thật mạnh.
NHat xi 7 Hình Liệt Hàn nhíu mày, lẽ nào cô bị cảm rồi?
Hình Liệt Hàn đi ra ngoài. Đường Tư Vũ liền cởi bỏ bộ váy dạ hội trên người, cô đi về phía vòi hoa sen. Tắm nước nóng thoải mái, khiến cô thấy mình như sống lại.
Mười phút sau, Đường Tư Vũ mới phát hiện, trong phòng tắm, ngoại trừ khăn tắm ra, không có áo choàng tắm. Áo choàng thường được để trong tủ.
Cô dùng khăn lông quấn lấy mái tóc dài ướt nước của mình. Sau đó lấy một khăn tắm quấn chặt thân mình, rồi đây cửa đi ra.
Hình Liệt Hàn đang sấy tóc bên ban công, nghe thấy tiếng đẩy cửa phía sau lưng, anh quay lại thấy cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra.
Phạm vi mà chiếc khăn tắm có thể che được có hạn, anh ngắm nhìn bờ vai gầy, mảnh khảnh xinh đẹp, xương quai xanh, khuôn ngực đầy đặn không thể che hết và hai chân thon dài thẳng tắp của cô. Anh yêu thích tất thảy.
Ban công mở thoáng mát, rộng rãi.
Đường Tư Vũ thấy Hình Liệt Hàn đứng dưới ánh sao mờ ảo, tựa lưng vào lan can, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn cô. Cô lập tức mở tủ quần áo, áo choàng tắm ra mặc. Sau đó cô mới phát hiện.
Trừ một chiếc áo choàng tắm, cả người cô đang không mặc gì.
Cô vào phòng tắm sấy khô mái tóc dài, đi ra, liếc nhìn đồng hồ thấy đã mười giờ, cô nghĩ chắc người đàn ông này đã bồ trí ổn thỏa cho con trai.
“Tiểu Hi đang ngủ ở nhà họ Ôn à?” Cô hỏi người đàn ông đang đi vào.
“Ừ! Lúc tôi gọi, con đã mệt, ngủ rồi.” Hình Liệt Hàn đáp một tiếng. Anh sẽ không giấu con bất cứ điều gì về sự an toàn của con trai.
“Vậy… chúng ta có thể về nhà bây giờ không?” Đường Tư Vũ hỏi anh.
Hình Liệt Hàn nhìn cô mặc áo choàng tắm, cũng thấy rõ sự xấu hỗ, bối rối của cô. Chắc là cô đang không mặc gì dưới áo choàng tắm.
Anh không khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến việc hôm nay giúp đỡ cô, nhưng “làm ơn mắc oán”, anh không khỏi có chút bực bội, oán giận.
Anh khẽ khit mũi: “Tôi mệt rồi. Tối nay tôi sẽ ở lại đây, mai mới về.”
“Không được! Tôi muốn về nhà.” Đường Tư Vũ không đồng ý. Cô không muốn ở cùng phòng với anh, nhất là trong tình cảnh cô không mặc gì ngoại trừ áo choàng tắm.
Đây quả là một chuyện rất nguy hiểm.
“Vậy em bắt taxi rồi về đi! Dù sao thì tối nay tôi cũng không đi đâu nữa.” Hình Liệt Hàn nhướng mày nói.
Đường Tư Vũ không kìm được lén nói đáng ghét. Đương nhiên cô không thể nửa đêm mặc áo choàng tắm bắt taxi về nhà. Như vậy càng nguy hiểm hơn. Sau đó cô nghĩ đến Tô Hi, cô ấy nhất định sẽ tới đón cô. Nhưng buổi chiều Tô Hi đã nói lịch trình của cô ấy, hình như đã bay đến thành phố khác để thảo luận về một hợp đồng quảng cáo. Không biết đó có phải là thành phố này không.
Tuy nhiên, cô vẫn phải thử xem sao.
Cô gọi cho Tô Hi.
“Alol Đường đại tiểu thư làm sao thế? Sao lại gọi điện cho mình muộn như thế này.”
“Cậu đang ở thành phố à?” Đường Tư Vũ ở bên ban công hỏi.
“Không! Mình đang ở thành phố B để thương thảo hợp đồng quảng cáo, có lẽ chiều mai mới về. Có chuyện gì vậy? Cần giúp gì không?”