TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“Được, mau đi an ủi Hân Vy. Con bé vừa tới đã chịu oan ức.” Hạng phu nhân vội nói với con trai.

 

Hạng Kình Hạo nghĩ tới Tưởng Hân Vy, xoay người lên lầu.

 

Hạng Tư Niên nhìn em trai, đi tới vỗ vai anh: “Ba và ông đều hỏi chuyện kết hôn của em, họ cuống cả lên rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn cong môi cười: “Chuyện này gấp cũng không được.”

 

“Có lên.” Hạng Tư Niên nói với em trai xong thì lên lầu nghỉ ngơi với vợ.

 

Hạng Kình Hạo đi vào phòng khách của Tưởng Hân Vy, trong phòng không thấy cô. Trong lòng anh lại căng thẳng, bước nhanh ra ban công thì thấy bên ánh đèn mờ nhạt, có dáng người mảnh mai đứng im lặng.

 

Trái tim của Hạng Kình Hạo bị cảnh này siết lại, cô đứng dưới ánh đèn, yếu ớt khiến anh xót xa. Mà khiến cô tổn thương như vậy lại vì anh.

 

Tưởng Hân Vy đơ người ra, không nghe tiếng bước chân phía sau, mãi tới khi đôi tay rắn chắc ôm lấy cô, cô mới quay đầu lại.

 

“Nhà Khắc Hy Á phu nhân về rồi à?” Tưởng Hân Vy nhẹ hỏi.

 

“Ừ, anh nghe theo em, không làm Mị Lạp xấu hổ.” Hạng Kình Hạo đáp.

 

“Em không mong vì em mà để quan hệ hai nhà xấu đi.”

 

Tưởng Hân Vy thở dài một hơi.

 

“Hai hôm nữa, anh sẽ nói riêng với Mị Lạp về chuyện này.”

 

“Được…” Tưởng Hân Vy gật gù, biết chân tướng thì cô cũng không lo nữa.

 

Nghê Sơ Tuyết về nhà, cô vui vẻ không ngủ được, cô nghĩ rằng có thể quay lại nơi sinh ra một lần, cô cảm thấy rất thân thiết.

 

Tuy cô vừa sinh đã bị đưa vào cô nhi viện. Nhưng cô có một linh cảm, ba mẹ cô có nỗi khổ tâm.

 

Nghê Sơ Tuyết đang nghĩ lần này về nước cần mang hành lý gì, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ. Cô nghĩ mẹ tới tìm mình, cô cười ra mở cửa. Nhưng mà ở ngoài cửa là Mị Lạp với vẻ phức tạp.

 

“Chị.” Nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.

 

“Cô nghĩ là mẹ phải không. Khó lắm tôi mới tới xem cô một lát, cô lại bày ra vẻ mặt này?”

 

“Không đâu, chị tìm em có việc gì không?” Nghê Sơ Tuyết nhướn mày nở nụ cười, sự thân thiết của Mị Lạp khiến cô có hơi lo lắng đề phòng.

 

Bởi vì Mị Lạp sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm cô, nhất định có việc mới tới.

 

Mị Lạp ngồi xuống giường cô, khoanh tay, dáng vẻ chất vấn hỏi cô: “Tôi hỏi em, lúc ở Hạng gia, cô lên tầng nói gì với Hạng Bạc Hàn?”

 

Gương mặt cười của Nghê Sơ Tuyết hơi đổi, có hơi sốt sắng: “Bọn em…”

 

“Hạng Bạc Hàn sao lại đồng ý giúp cô? Không phải cô âm thầm lấy lòng anh ta chứ?” Mị Lạp nhìn cô chế giễu, như thể bắt quả tang cô làm gì xấu vậy.

 

“Em không có… chú Hạng là người tốt.” Nghê Sơ Tuyết có hơi ngại về việc liên quan tới Hạng Bạc Hàn.

 

“Như tôi thấy, Hạng Bạc Hàn không phải người tốt vậy.

 

Anh ta phụ trách việc mở rộng tài sản họ Hạng, gặp bao người nổi danh ở các nước khác nhau. Nghe nói còn là khách quý của tổng thống. Người như anh ta, sao mà lại tốt được. Thương nhân ấy không gian thì không thương.”

 

Mị Lạp ra vẻ hiểu hết cả.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe chị nói thế lập tức phản bác: “Chị, chị đừng nói chú ấy vậy. Chị cũng đâu biết về chú áy.”

 

Mị Lạp hừ lạnh: “Cho dù tôi không biết anh ta, cũng biết anh ta đang làm gì. Còn cô, cô đừng không tự biết lượng sức. Cô lại còn âm thầm quyến rũ anh ta. Nghê Sơ Tuyết cô cũng to gan đấy.”

 

Khuôn mặt Nghê Sơ Tuyết đột nhiên đỏ như máu, tức giận vì Mị Lạp mà phập phồng ngực, nhưng không nói ra nửa câu.

 

Tâm trạng cô kích động mãi lâu, phản bác: “Em không làm vậy.

 

Mị Lạp híp mắt, nhắc nhở cô: “Tôi có thể nhắc cô biết, sau này tôi sẽ làm vợ của anh Kình Hạo. Cô lại còn quyến rũ chú nhỏ của anh ấy, cô vọng tưởng một ngày tôi sẽ gọi cô là thím sao? Đúng là xấu xa.”

Bình luận

Truyện đang đọc