TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Hứa Tâm Duyệt lắc đầu, biểu cảm vô cùng chắc chắn nói: “Sẽ không có ngày như vậy đâu, cậu cũng biết mà, tớ đã chuẩn bị sẵn tâm lý độc thân đến già rồi.”

 

Tưởng Hân Vy khẽ trợn mắt nhìn cô: “Cậu không được nghĩ như vậy, cậu còn trẻ như vậy cơ mà, sao biết sẽ không gặp được người thích hợp chứ?”

 

Hứa Tâm Duyệt cười khổ: “Tớ thực sự không có hứng thú với chuyện kết hôn, chỉ muốn kiếm tiền để gia đình tớ có cuộc sống tốt thôi.”

 

*Nếu cậu cần tớ giúp đỡ gì thì cứ nói nha.” Tưởng Hân Vy nắm lấy tay cô, mặc dù bọn họ làm ngành này có một số người có thu nhập rất cao, nhưng nếu không có cơ hội, bọn họ cũng vẫn giống như những người thuộc tầng lớp lao động bình thường, không có triển vọng phát triển.

 

*Tớ biết rồi, bây giờ tớ vẫn ổn, chưa cần nhờ đến cậu, còn sau này thì không chắc đâu!” Hứa Tâm Duyệt nghiêng đầu nở nụ cười.

 

“Có việc cứ nói với tớ là được.” Tưởng Hân Vy cũng nhoẻn miệng cười.

 

“Được rồi mà, mau tập trung trang điểm đi! Đừng để chú rẻ đợi lâu.” Hứa Tâm Duyệt xoay ghế quay về hướng gương.

 

Trong biệt thự, Nghê Sơ Tuyết đang đứng trước tủ quần áo chọn đồ để tham dự buổi lễ đám cưới ngày hôm nay, trong tủ toàn là quần áo nữ hàng hiệu được gửi đến theo kích cỡ của cô.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn dãy quần áo, suy nghĩ một lúc rồi chọn một bộ váy có vẻ chững chạc hơn, mặc dù vẻ ngoài của cô rất trẻ, hơn nữa còn có cảm giác như một cô gái mới lớn.

 

Nhưng mà, từ trong thâm tâm cô muốn trở nên trưởng thành hơn, như vậy cô đứng bên cạnh Hạng Bạc Hàn sẽ trong xứng đôi hơn, với lại cô mong hôm nay mình sẽ không làm anh mắt mặt.

 

Nghĩ đến việc sau buổi đám cưới, Hạng Bạc Hàn sẽ giới thiệu cô với gia đình anh, và không lâu sau đó sẽ là đám cưới của họ, trong lòng cô tràn đầy mong đợi.

 

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Nghê Sơ Tuyết đang mặc váy vào, khóa kéo sau lưng cô mới chỉ kéo được một nửa.

 

“Sơ Tuyết, là anh đây.” Giọng nói trầm thấp dễ chịu của người đàn ông từ ngoài cửa truyền đến.

 

Mặc dù Nghê Sơ Tuyết có thể tự mình kéo lên nhưng cô vẫn tinh nghịch muốn đề anh giúp cô kéo.

 

Cô bước đến cửa, hé cửa ra nhìn, thấy chỉ có mình anh ở bên ngoài mới mở cửa ra.

 

“Sao vậy?” Hạng Bạc Hàn buồn cười nhìn cô.

 

“Anh giúp em một việc được không?” Nghê Sơ Tuyết chớp mắt nhìn anh, mỉm cười.

 

“Rất hân hạnh được phục vụ quý cô.” Hạng Bạc Hàn nói xong liền bước lên trước, nhìn thấy chiếc váy của cô hơi rộng, anh cũng đoán được cô muốn nhờ anh giúp gì.

 

Nghê Sơ Tuyết đóng cửa lại, không hề hay biết tắm lưng trắng ngần của cô đã rơi vào trong tầm mắt của người đàn ông.

 

Ánh mắt anh lập tức trầm xuống, mặc dù hai ngày nay cô ở lại đây, nhưng anh vẫn luôn kiềm chế bản thân mình lại.

 

Lúc này, những thứ bị anh kiềm chế kia như sắp lọt ra khỏi lồng.

 

Nghê Sơ Tuyết xấu hỗ nói với anh: “Anh giúp em kéo khoá lên được không?” Nói xong, cô quay lưng mình về phía anh. Bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông bỗng ôm lấy eo cô, lưng cô lập tức chạm vào lồng ngực của anh. Đôi mắt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết khẽ trợn tròn lên.

 

Mái tóc dài của cô được anh vén sang một bên, Tưởng tiểu thư anh sẽ giúp cô kéo khoá lên. Thế nhưng, cô chỉ cảm nhận được một hơi thở lành lạnh phả nhẹ trên vai mình, hô hấp của cô lập tức trở nên gấp gáp.

 

Anh đang hôn cô.

 

Một cái hôn không đủ, anh hôn liên tiếp vài cái lên bờ lưng cô.

 

Hạng Bạc Hàn không thể kiểm soát được suy nghĩ của bản thân, nếu có đủ thời gian, việc anh muốn làm còn có thể tiền xa hơn như vậy nhiều.

 

Tuy nhiên, điện thoại di động của anh lúc này đúng lúc reng lên, Nghê Sơ Tuyết chỉ cảm thấy khóa kéo được nhẹ nhàng kéo lên.

 

“Anh đi nghe điện thoại đã.” Giọng người đàn ông từ phía sau vang lên.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn theo người đàn ông mở cửa đi ra ngoài, xoa xoa hai má đang nóng bừng lên.

 

Một lúc sau, Hạng Bạc Hàn mở cửa bước vào, anh phải về Hạng gia một chuyến, 9h30 vệ sĩ của anh sẽ đưa cô đến gặp ba cô, cô sẽ đến dự đám cưới với ba cô.

Bình luận

Truyện đang đọc