Hai người nhìn nhau trong khoảng cách này. Tuy không thấy rõ đối phương lắm. Thế nhưng tình yêu như lên men trong không khí.
Tưởng Hân Vy vẫy tay với anh, lúc này Hạng Kình Hạo mới cười, đóng cửa ở ngoài sân, đi về phía xe của anh.
Cô có hơi vấp váp nhưng trong lòng vui vẻ. Nụ hôn này khiến tâm trạng đạt tới dấu chắm hoàn mỹ.
Sau hai mươi phút, cô nhận điện thoại của anh, anh không nhắn tin mà gọi tới.
Đứng trong cửa sát đất ở phòng tổng thống, ánh mắt của anh nhìn về phía nhà cô. Nghe thấy giọng nữ vui vẻ ám áp ở dầu kia, thân thiết khó hiểu.
Cùng chúc ngủ ngon.
Cô ngồi trước máy tính, cô chưa ngủ được, cô còn phải làm việc. Bây giờ trong lòng cô căng như dây đàn, lần này cô tham gia triển lãm, néu thành công biết đâu có thể có vị trí trong giới thời trang.
Tất nhiên bước vào nghề này, ai cũng có giấc mơ của mình. Giác mơ của cô là cố gắng để từng bước đi ra sân khấu quốc tế.
Sáng hôm sau.
Tưởng Hân Vy dậy sớm tới phòng làm việc của Tưởng San, công việc giò đã chất đống, mọi người đều chuẩn bị cho buổi triển lãm.
Vì vừa kết thúc ở nước ngoài, khiến cho thời gian làm việc rất vội, một buổi diễn tầm 20 phút bình thường phải chuẩn bị ba tháng.
Mà giờ họ chỉ làm trong một tháng. Tưởng Hân Vy đặt túi xuống, đi về phía phòng làm việc của Tưởng San, Tưởng San cũng đang bận bịu bày ra vị trí trình diễn, trông thấy cô về, bà mỉm cười nói với cô: “Hân Vy về rồi à.”
Tưởng Hân Vy biết lúc cô chưa quay lại là Tưởng San phụ trách phần của cô, cô cảm ơn nói: “Cô, cảm ơn cô ạ. Công việc sau đó, giao cho cháu đi.”
“Được, lát nữa cô sẽ đi với cháu, có gì không hiểu cháu cứ hỏi cô hoặc là anh chị trong nghề.” Tưởng San nói xong thì tìm những tư liệu của cô, đưa cô vào trong phòng họp.
Công việc phải giao tiếp cũng rất nhiều, Tưởng Hân Vy là người mới, đúng là có áp lực lớn nhưng cô không dễ dàng từ bỏ.
“Số lượng quần áo lần trình diễn này là 32, cô tin là thiết kế của cháu sẽ được ghi nhận.”
“Cảm ơn cô, cháu sẽ cố gắng trưng bày ra tác phẩm.”
“Những tác phẩm này cô đều đưa cho nhà xưởng tốt nhát, nếu không kịp chế tác thủ công thì lát nữa cháu qua xem thử, có gì không hài lòng thì để bọn họ thay đổi là được.”
“Được, cháu qua ngay.”
Tưởng San đưa trợ lý Diệp Ly đắc lực nhất cho cô, Tưởng Hân Vy đưa Diệp Ly tới xưởng chế tác.
Trong khách sạn, Hạng Kình Hạo đã rời giường. Anh biết bây giờ công việc của Tưởng Hân Vy bận rộn, anh cũng không quấy rối cô, chỉ có thể chờ buổi trưa có thời gian xem cô có đi ăn được hay không.
Lúc này cô đang ở trong một xưởng chế tác rất tuyệt vời.
Thành phẩm quần áo của cô đều sản xuất ở đây, lúc này Tưởng Hân Vy đang thưởng thức tác phẩm của mình.
Cô vội tới độ quên thời gian, mãi tới khi điện thoại cô cô vang lên, cô cầm lên xem, sự sót sắng trong lòng thả lỏng: “Alo “
“Có thể hẹn em đi ăn không?” Giọng Hạng Kình Hạo vang lên.
Tưởng Hân Vy thấy còn một phần thành phẩm phải kiểm tra, cô chẳng còn cách nào ngoài việc bất đắc dĩ cười: “Bây giờ em còn bận việc, bữa tối được không?”
“Được vậy em làm trước đi, buổi tối hẹn.” Hạng Kình Hạo cũng không thất vọng, anh rất thông cảm.
“Ừ, tối gặp.”
Tắt máy, cô tranh thủ hoàn thành công việc trong tay.
Nhưng cô mới phát hiện ra, với thành phẩm biểu diễn trên đài, mỗi chỉ tiết nhỏ cô đều không thể bỏ qua.
Trong máy giờ qua, cô đã kiểm tra mười bộ quần áo, thời gian gấp như vậy, chắc cô phải làm thêm giờ.
Vừa hay công nhân trong xưởng đã đưa quần áo cô về công ty, Tưởng Hân Vy đi theo xe về.