TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Chương 2672:

 

Cô đến phòng khách vội vàng ăn xong bữa sáng, chào ba mẹ một tiếng rồi ra ngoài, mười phút sau một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại.

 

Cậu nhóc ngồi ở ghế dành cho trẻ em, vừa ngoan ngoãn vừa đẹp trai: “Chị Tâm Duyệt, mau lên xe đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt lập tức mở cửa lên xe, chiếc xe của Cố Thừa Tiêu đi đến bệnh viện dưới danh nghĩa của tập đoàn Cố thị ở trung tâm thành phó.

 

Thân là cổ đông lớn nhất, bệnh viện đương nhiên cũng không dám chậm trễ, ngay cả phó viện trưởng cũng đích thân ra mặt đi cùng, Hứa Tâm Duyệt cùng cậu nhóc đều chích ngón tay, cậu nhóc rất dũng cảm không kêu một tiếng nào.

 

“Lúc nào thì có kết quả.” Có Thừa Tiêu hỏi.

 

“Tôi sẽ bảo họ nhanh chóng cho ra kết quả, khoảng nửa tiếng.”

 

“Không cần vội đâu, chúng ta tìm chỗ ăn trưa trước đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt nói, có lẽ cô cũng không muốn để anh quá thất vọng.

 

Cố Thừa Tiêu nhìn thời gian cũng đến giờ ăn trưa, anh liền đặt một nhà hàng gần đây ăn trưa, trong lòng Hứa Tâm Duyệt có chút mất mát, năm đó cô là người tự mình trải qua, cho nên cô rất rõ ràng rằng mối quan hệ của cô và Tiểu Mục sẽ không thay đổi thành mối quan hệ mẹ con.

 

Chỉ là vì để làm thoả mãn suy nghĩ của Cố Thừa Tiêu mà thôi.

 

Trong nhà ăn, Hứa Tâm Duyệt chăm sóc cậu nhóc, cẩn thận bóc tôm, lấy ruột tôm cho cậu, đúng lúc này, bên cạnh có một bà mẹ nhiệt tình đến hỏi: “Cô này, con trai cô bao nhiêu tuổi thé, trông rất đẹp trai nha!”

 

Hứa Tâm Duyệt ngắn người, không giải thích liền trả lời: “Vừa tròn năm tuổi.”

 

“Con trai nhà chúng tôi cũng vừa tròn năm tuổi, nhưng không cao bằng con nhà cô, con trai cô thật sự rất đẹp trai” Người mẹ này ngưỡng mộ nhìn Cô Dĩ Mục, nuôi cũng thật tốt.

 

“Con trai nhà cô cũng rất đẹp trai mà!” Hứa Tâm Duyệt cũng vội khen ngợi một câu.

 

“Con trai cô cũng giống cô, giống con trai của tôi, ai cũng nói con trai lớn lên đều giống mẹ, lời này quả thật không phải là giả mà.” Người mẹ này lại tiếp lời.

 

Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, đối mặt nhìn người đàn ông phía đối diện, Có Thừa Tiêu gật đầu: “Em và Tiểu Mục thật sự rất giống nhau!”

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn cậu nhóc, trong lòng nghĩ, lẽ nào là do cô sinh ra nên thằng bé cũng có gen tương tự sao?

 

Ăn xong, thời gian cũng sắp đến hai giờ, bọn họ cùng nhau quay lại bệnh viện lấy kết quả, bước vào trong thang máy, Có Thừa Tiêu cảm giác được sự yên tĩnh của cô gái bên cạnh, anh an ủi một câu: “Không phải cũng không sao, em và Tiểu Mục ở trong mắt anh sớm đã là mẹ con nôi.”

 

Hứa Tâm Duyệt chớp mắt: “Em không sao, xem kết quả đi!”

 

Trong phòng làm việc của bác sĩ, kết quả đã có rồi, bác sĩ liếc nhìn Hứa Tâm Duyệt rồi lại nhìn Có tiểu thiếu gia, đưa kết quả giao cho Cố Thừa Tiêu: “Cố thiếu gia, ngài xem có vấn đề gì thì có thể tìm tôi bát cứ lúc nào.”

 

Nói xong, vị bác sĩ đó cũng không nói gì liền ra ngoài, Có Thừa Tiêu cầm lấy báo cáo, ánh mắt anh trực tiếp rơi trên cột kết quả, chỉ nhìn thầy dòng chữ màu đen viết: “Kết quả giám định hai người có quan hệ mẹ con huyêt thông.”

 

Đồng tử Cố Thừa Tiêu mở lớn, anh cẩn thận xác nhận lại lần nữa, đột nhiên cười thành tiếng: “Ha ha!”

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn biểu cảm vui mừng của anh, cô đưa tay ra cầm lấy báo cáo trong tay anh, nhìn thấy kết quả ngược lại cô hoảng sợ nói không lên lời, chuyện gì thế này? Sao kết quả giám định lại là quan hệ mẹ con ruột thịt? Có phải nhầm rồi không? Năm đó rõ ràng là dùng của Hứa An An, vì sao cô lại là mẹ ruột của cậu?

 

“Có phải là anh mua chuộc bác sĩ ở đây rồi không, cầm kết quả này đến để lừa em?” Hứa Tâm Duyệt nhìn Cố Thừa Tiêu, vội vàng xác nhận lại hỏi.

 

Có Thừa Tiêu giương đôi mắt kích động vui mừng nhìn cô: “Anh không có mua chuộc bác sĩ để lừa em, đây là kết quả thật.”

 

“Không thể nào, Tiểu Mục rõ ràng là con của Hứa An An, sao có thể là con của em và anh?” Hứa Tâm Duyệt trực tiếp mơ hồ.

 

“Daddy, mọi người đang nói cái gì vậy, chị Tâm Duyệt là mẹ của con sao?” Cố Dĩ Mục vui mừng hỏi.

 

“Bác sĩ, làm phiền đến đây một chút.” Có Thừa Tiêu gọi vị bác sĩ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc