Chương 2391:
Khẩn trương chờ đợi một lúc, Tưởng Hân Vy cắn môi, quyết định chủ động đi tìm anh. Mặc kệ thế nào, đêm nay cô hy vọng có thể ở bên anh.
Hạng Kình Hạo đang đứng ở ban công, để gió đêm thỏi đi tâm trạng khô nóng của anh, bỗng anh nghe được gõ cửa.
Mặc dù rất nhẹ, nhưng anh nghe được rất rõ ràng! Nháy.
máy, gương mặt anh tuấn trở nên mừng rõ, anh một bên trấn định tâm trạng, một bên mở cửa.
Cửa mở ra, nhìn thấy cô gái đứng bên ngoài, tâm tình vừa được trấn định của anh lập tức rối loạn. Cô gái ngoài cửa mặc một thân váy ngủ trắng muốt, mái tóc dài rũ xuống, gương mặt xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm, trực tiếp làm tim anh rối tung lên.
“Không ngủ được sao?” Hạng Kình Hạo trầm tháp hỏi.
“Em muôn… Em muôn ngủ cùng với anh, có được không?” Tưởng Hân Vy xấu hỗ cúi đầu nói.
*Đương nhiên là được.” Kỳ thật Hạng Kình Hạo muốn nói cầu còn không được.
Tưởng Hân Vy che miệng mỉm cười, cùng anh vào phòng, tuy là phòng dành cho khách nhưng giường vẫn rất ám áp.
Tưởng Hân Vy có chút mệt mỏi, cô ngồi lên giường của anh, nằm lên gối mềm mại: “Thật thoải mái.”
Hạng Kình Hạo mỉm cười, muốn nằm xuống với cô thì chợt nghe điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn, là trong nhà gọi đến: “Anh nghe điện thoại.”
“Vâng.” Tưởng Hân Vy gật đầu.
Hạng Kình Hạo cầm điện thoại ra ngoài ban công phòng khách nghe máy, bên kia là giọng của ba anh.
“Kình Hạo, phần thuốc giải đầu tiên đã hoàn thành, nhưng ba có chút lo lắng, vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu. Ba muốn nghe ý kiến của con.”
“Ba, con tin tưởng mọi người, nếu mọi người thấy ổn, con liền uống.” Hạng Kình Hạo sớm đã rất muốn khôi phục trí nhớ đã mắt.
“Tác dụng phụ của thuốc đều nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta. Qua vài ngày nữa ba và mẹ con quyết định về nước một chuyền, còn có muốn xem tòa nhà con chọn kia thế nào.”
“Vâng, ba mẹ trở về đi! Có một chuyện vui con cũng đang muốn nói với ba mẹ.
“AI Có chuyện gì vui?”
“Con cầu hôn Hân Vy, cô ấy đã đồng ý gả cho con.”
“Thật sao? Vậy ba mẹ càng phải quay về một chuyến, cũng nên gặp mặt thông gia.”
Hạng Kình Hạo nói thêm vài câu với ba mình rồi tắt máy quay trở về phòng ngủ cho khách. Anh nhẹ nhàng đầy cửa phòng ra thì phát hiện cô gái trên giường đã ôm chăn, mệt mỏi ngủ say. Hạng Kình Hạo có chút dở khóc dở cười, nghe một cuộc điện thoại cô liền ngủ mắt rồi? Haizz, cuộc gọi này đến thật không đúng lúc”
Sáng sớm, Tưởng Hân Vy thoải mái cử động thắt lưng, hàng mi dài khẽ chóp, đôi mắt có chút nhập nhèm mở ra.
Vừa hơi hé mắt nhìn đã khiến cô trừng lớn mắt. Bởi vì lúc này cô đang rúc vào trong lòng ngực, bị người đàn ông gắt gao ôm chặt, mà ở trước mắt chính là xương quai xanh tuyệt đẹp của anh, xuống phía dưới một chút là lòng ngực rắn chắc màu đồng cổ.
Suy đi xét lại, Tưởng Hân Vy nhớ ra tối qua cô nhát thời tâm huyết dâng trào mà chạy đến ngủ trên giường Hạng Kình Hạo. Tưởng Hân Vy cảm thấy vô cùng xấu hồ, hơn nữa hôm qua cô ngủ sâu như vậy có quấy rầy đến anh không? Hoặc là họ trong lúc đó có xảy ra chuyện gì thân mật không?
Hô hấp Tưởng Hân Vy lúc này đan xen cùng hơi thở phát ra hormone nam tính mãnh liệt khiến đầu óc cô có chút bối rối, choáng váng. Cô tham lam nhìn xương quai xanh tinh sảo của anh vài giây, sau đó nhẹ nhàng gỡ cánh tay rắn chắc của anh xuống, cảm nhận cơ thể quyến rũ của người đàn ông.
Cô nghĩ nhanh chóng rời giường đồng thời trước khi đánh thức anh mà nhanh chóng quay về phòng.
Tưởng Hân Vy nhẹ chân nhẹ tay, giống như con mèo nhỏ ngồi dậy từ trong lòng anh, cô vừa nhích tới mép giường, thắt lưng liền bị cánh tay rắn chắc kéo lại, nháy mắt bị một lực lớn kéo xuống.
“AI”
Cô khẽ hô lên một tiếng, cả người liền ngã vào lòng anh.