Cậu nhóc tiếp tục nghịch đồ chơi, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra vẻ không vui.
Bữa tối được đưa lên, Hứa An An cần thận không dám nói linh tinh, hơn nữa cô ta mới phát hiện, ăn cơm cùng có Thừa Tiêu áp lực rất lớn.
Anh không thích nói chuyện, nhưng trên người anh lại tản ra hơi thở tao nhã lạnh lùng, sự quyền rũ chết người khiến ánh mắt phụ nữ chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đủ.
Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn ôn nhu nhìn con trai đắm đuối, nhiều thêm một chút cũng không muốn chia cho người bên cạnh.
Hứa An An suy nghĩ, nhất định là anh đối với tất cả phụ nữ đều như vậy, mới lộ ra vẻ quyến rũ đặc biệt như thế.
Xem ra, cô vẫn nên đặt tâm tư lên người con trai của bọn họ, chỉ cần có thể nhận được sự yêu thích của cậu nhóc này, về sau gả cho người đàn ông này sự việc sẽ thành công phân nủa.
Nhưng nghĩ đến, hiện tại Có Dĩ Mục thích Hứa Tâm Duyệt như vậy, cô ta liền cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cho dù thê nào, nhất định cũng phải ngăn cản đứa bé này và Hứa Tâm Duyệt gặp mặt.
Tuyệt đối không để họ ở gần nhau.
Một bữa cơm tối, hai cha con đều quý trọng lời nói như vàng, nhưng Hứa An An lại đặc biệt thỏa mãn, bởi vì ở trong nhà ăn, Hứa An An vẫn nhận được không ít ánh mắt ngưỡng mộ những người phụ nữ xung quanh.
Từ trong nhà ăn đi ra, Hứa An An đột nhiên ngăn cậu nhóc, mỉm cười quỳ trước mặt cậu: “Tiểu Mục, để mẹ bé con có được không?”
Cố Dĩ Mục đột nhiên ôm chặt chân của ba, khuôn mặt không đồng ý: “Cháu lớn rồi, không cần bề.”
Hứa An An lần nữa chịu tổn thương, nhìn con trai đối với mình xa lạ như vậy, cô ta thật sự không hiểu nổi, có phải là do bản thân cô ta không sinh ra đứa bé này, nên mới không lại gần được với nó.
Nhưng cô ta nghĩ, sau này cô ta có thể gặp mặt con trai bất cứ lúc nào, Cố Thừa Tiêu cũng đồng ý rồi, cô ta sẽ từ từ nắm được trái tim của con trai thôi.
Cố Thừa Tiêu tháy con trai không cho bế, anh cũng không miễn cưỡng nói với Hứa An An: “Tôi nên đưa thằng bé về nôi.”
“Được! Vậy tôi hẹn lần khác gặp, tôi muốn ở nhà gặp Tiểu Mục.”
Hứa An An thông minh sắp xếp buổi gặp mặt lần sau.
HH Cố Thừa Tiêu nhàn nhạt trả lời, đứa tay dắt con trai đi về phía thang máy, Hứa An An lập tức theo sau.
Có Thừa Tiêu luôn tỏ ra vô cùng khiêm tốn, nhưng Hứa An An lại là người có tư tưởng lớn, cô ta nghĩ, đến lúc phải tìm cơ hội cho gia đình một nhà ba người gặp gỡ công chúng.
Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ biết, cô là bà Cố tương lai của tập đoàn Có thị, cô ta sẽ không ngừng có những tài nguyên và hợp đồng quảng cáo, hơn nữa, nhân khí của cô ta cũng sẽ cao hơn.
Hứa An An dự định như vậy, theo cha con họ vào trong thang máy, một đường xuống tầng hằm để xem, Cố Thừa Tiêu để Tiểu Mục vẫy tay chào tạm biệt Hứa An An.
*Dì Hứa, tạm biệt.”
Cậu nhóc vẫy tay nhỏ, nhưng lại không nhìn Hứa An An.
Hứa An An giả bộ thân thiết không nỡ: “Tạm biệt, Tiểu Mục, lần sau mẹ đến nhà ở với con nhé!”
Vì sao phải giả bộ đây?
Bởi vì Hứa An An đã đóng phim quá lâu rồi, danh lợi cũng quá nặng, cô ta không còn biết loại nụ cười đơn thuần là dáng vẻ như nào nữa.
Càng huống hò, trong lòng đối với Cố Dĩ Mục còn có sự căm giận, người làm mẹ ruột như cô ta thì không thừa nhận, cứ phải đi nhận một người mang thai hộ.
Cậu nhóc lên xe của ba, ngồi ở ghế an toàn cho trẻ em, xe của Có Thừa Tiêu đi được một lúc, cậu nhóc bỏ đồ chơi ở trong tay ra, dựa vào ghế ngủ.
Vì sao người trưởng thành đều ngưỡng mộ giấc ngủ của trẻ con đây?
Bởi vì sau khi chúng mệt, muốn ngủ thì ngủ, không phân biệt thời gian địa điểm đều có thể ngủ.