Anh cúi người xuống nhìn người phụ nữ trong lòng mình, ánh mắt lại có thêm một chút thú tính.
Hứa Tâm Duyệt ôm trán, cẩn thận tránh sang một bên nói: “Ưm… xin lỗi.”
Sau đó, cô xấu hổ nhìn sang chiếc áo của người đàn ông đã bị cô xé toạc.
Cố Thừa Tiêu giật giật khóe miệng, cởi áo sơ mi ném thẳng sang một bên, giọng nói trầm thấp mang theo chút châm chọc: “Cô còn nói cô không có thủ đoạn gì? Tay nghề cởi áo quần của người khác cao vậy cơ mà.”
Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng mặt xấu hồ, xua tay phủ nhận: “Không, không, không tôi thực sự không cố ý mà.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Thừa Tiêu vang lên, anh nhắc máy lên, bước sang một bên nghe máy: “Alol”
“Daddy, dì Hứa đi lên lầu rồi.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của cậu nhóc.
Cố Thừa Tiêu có chút bực bội, con trai anh cố tình để người phụ nữ này lên lầu gây rối đấy à?
Hứa An An ở dưới lầu chơi với cậu nhóc một lúc, thấy thời gian đã gần tám rưỡi, cô ta rất hiếm khi đến nhà Cố Thừa Tiêu, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội “cọ xát đốt lửa” với anh cơ chứ?
Vậy nên, lúc Hồng Mỹ San ở với cậu nhóc thì cô ta bèn nhân cơ hội lên lầu tìm Cố Thừa Tiêu nói chuyện, mà Hồng Mỹ San cũng hài lòng để cô ta đi tìm con trai mình, người trẻ tuổi nên nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Cậu nhóc thấy vậy chỉ có thể nhanh chóng bảo đi tìm đồ, sau đó chạy ra ngoài sảnh phụ gọi điện báo cho daddy biết. Hứa Tâm Duyệt vẫn còn đang lúng túng vì chuyện vừa rồi, thì cánh tay của cô đột nhiên bị người đàn ông siết chặt, khiến cô giật mình.
Cô bị người đàn ông ném vào trong phòng thay đồ, cô loạng choạng một chút sau đó liền đứng vững, chỉ thấy người đàn ông cũng bước vào theo.
Cánh cửa trong phòng ngủ chính vang lên tiếng gõ.
“Thừa Tiêu, anh có ở trong không? Tôi vào nói chuyện với anh được không?” Giọng nói quyến rũ của Hứa An An truyền đến.
Hứa Tâm Duyệt sợ đến mức lập tức giơ tay lên che miệng, hình như cô đã đánh giá thấp tâm tư của Hứa An An dành cho Cố Thừa Tiêu.
Cố Thừa Tiêu không trả lời lại, anh đứng nghiêng người dựa vào tủ quần áo, đôi mắt lạnh như băng vẫn nhìn chằm chằm Hứa Tâm Duyệt.
Hứa Tâm Duyệt bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì có chút sợ, tất cả những gì xảy ra ở đây vừa rồi vẫn còn rõ ràng ở đó. Người đàn ông này chắc không phải đang lên kế hoạch trả đũa lại cô đó chứ?
Cô ngay lập tức quay sang trừng anh một cái với vẻ cảnh báo, sau đó trốn vào một góc ôm lấy bản thân, ra hiệu cho anh đừng có lộn xộn.
Hứa An An thực sự mở cửa đi vào.
“Thừa Tiêu, anh có ở đó không?” Giọng Hứa An An vang lên trong phòng ngủ chính.
Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông này không khoá cửa phòng thay đồ, điều đó có nghĩa là Hứa An An có thể mở cửa xông vào bắt cứ lúc nào.
“Cửa!” Hứa Tâm Duyệt chỉ chỉ cánh cửa, dùng khẩu hình nhắc nhở anh.
Thế nhưng, người đàn ông chỉ nhéch miệng lên, thích thú nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô. Tức điên mắt!
Hứa Tâm Duyệt thực sự sắp lên cơn đau tim mắt, xem ra người đàn ông này hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của cô.
Anh cũng đâu có sợ, dù sao Hứa An An yêu anh đến tẩu hoả nhập ma, dù anh có làm gì đi nữa thì Hứa An An cũng sẽ yêu anh. Nhưng cô thì khác, nêu Hứa An An biết cô ở đây, số phận của cô sẽ rất thảm.
Cho dù Hứa Tâm Duyệt không sợ Hứa An An, cũng phải cần là lúc quang minh chính đại mà đối diện với cô ta, nhưng mà bây giờ, cô lại đang trốn trong phòng thay đồ của Có Thừa Tiêu, thực sự là cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Hứa Tâm Duyệt sợ tới mức vội vàng đầy cái tủ phía sau lưng ra, thân hình mảnh mai lập tức chen vào bên trong trốn, sau đó vội vàng không tiếng động đóng cửa tủ lại.
Hứa An An không nghe thấy Cố Thừa Tiêu trả lời, cũng vẫn không rời đi, thay vào đó, cô ta rất tò mò về phòng ngủ của người đàn ông này, vậy nên cô ta muốn nhân cơ hội này xem một chút.
Ngay khi Hứa An An đang quan sát khắp phòng bên ngoài, thì người đàn ông đẩy một cánh cửa tủ quần áo ở dãy tủ bên cạnh ra, đôi chân thon dài cũng bước vào trong.
Hứa Tâm Duyệt không dám thở mạnh, nhưng khi cánh cửa tủ được đầy ra và một đôi chân dài của đàn ông bước vào thì cô vẫn suýt chút nữa hét lên.
Người đàn ông này vào đây làm gì chứ?