TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Khuôn mặt của Hình Liệt Hàn trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Cô không được phép mắng cô ấy, ân oán giữa chúng ta không liên quan gì đến cô ấy.”

 

“Sao lại không liên quan? Nếu không phải cô ta bám lấy anh, anh nhất định có thể trở về bên em, đúng không?” Nghê Yên cười khổ hỏi.

 

Hình Liệt Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không thể nào, cho dù ở bên cạnh tôi không phải là Tư Vũ, tôi cũng sẽ không bao giờ thích cô nữa, cô hãy từ bỏ đi.”

 

Nói xong, Hình Liệt Hàn đỡ Đường Tư Vũ dậy: “Tôi rất biết ơn ông trời đã đưa cô ấy đến bên cạnh tôi. Đời này, ngoại trừ cô ấy ra, tôi sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào nữa.”

 

Đường Tư Vũ sững sờ, Hình Liệt Hàn dẫn cô về phía cửa, để lại Nghê Yên bàng hoàng, sắp ngã quy.

 

Khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Nghê Yên đột nhiên hét lên: “Đường Tư Vũ, cô đừng có mà đắc ý. Kết cục của tôi hôm nay sẽ là kết cục của cô ngày mai. Anh ta bỏ rơi được tôi, anh ta cũng có thể bỏ rơi được Aw CÓ.

 

Khi Đường Tư Vũ chuẩn bị rời khỏi, bước chân của cô khựng lại, theo sau, cánh tay của Hình Liệt Hàn ôm chặt lấy cô, như thể muốn loại bỏ sự hoang mang trong lòng cô.

 

Đường Tư Vũ ngắng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô tự nhiên vững vàng hẳn lên, lời nói của Nghê Yên không còn có thể kích động cô được nữa.

 

Cánh cửa đóng lại, Nghê Yên cuối cùng cũng ôm mặt và khóc nức nở.

 

Đường Tư Vũ vừa rời khỏi đại sảnh, tâm trạng rất nặng nè, cô lặng lẽ đi theo Hình Liệt Hàn lên xe.

 

Ngồi trên xe, Đường Tư Vũ vẫn không biết phải nói gì.

 

Hình Liệt Hàn không khởi động xe, anh lo lắng nhìn cô: “Em có bị ảnh hưởng không? Câu nói cuối cùng của Nghê Yên, em sẽ không cho là thật chứ?”

 

Đường Tư Vũ ngắng đầu nhìn anh: “Em sẽ không.”

 

“Vậy thì em có tin anh không?” Hình Liệt Hàn không yên tâm hỏi lại.

 

Đường Tư Vũ khóe miệng cong lên một nụ cười: “Em tin.”

 

Nhìn nụ cười của cô, Hình Liệt Hàn chỉ có thể thả lỏng một chút, vẫn không hoàn toàn yên tâm, nhưng anh tin rằng, lời nói đó của Nghê Yên, anh sẽ dùng cả cuộc đời chứng minh cho cô.

 

Hình Liệt Hàn cùng Đường Tư Vũ rời đi, Nghê Yên ngồi một mình trên sô pha, nhìn tách trà trên bàn, cô đột nhiên phẫn hận hất đồ tách trà, cô rất hận.

 

Chén trà rơi trên mặt đất, nhưng vì tấm thảm nên không bị vỡ, trong lòng Nghê Yên càng thêm buồn bực.

 

Cô khóc một hồi, cầm điện thoại bám vào số của Diệp Khải Nguyên.

 

“Alol Chị à?”

 

“Đến đón tôi đi.”

 

“Chị, chị sao vậy?”

 

“Đùng hỏi, tôi hận Hình Liệt Hàn, tôi vô cùng hận bọn họ.” Nghê Yên không khỏi rít lên trên điện thoại.

 

“Được rồi, em đến đón chị ngay đây.” Diệp .

 

Khải Nguyên đáp nhanh.

 

Nghê Yên cúp máy, cô nghiến răng đi tới cửa sổ kiểu Pháp, oán hận nói: “Liệt Hàn, là anh ép tôi, anh ép tôi làm kẻ thù của anh, nếu không thể làm anh yêu tôi, thì hãy để anh hận tôi đi. Tôi sẽ không đề cho anh và Đường Tư Vũ yên đâu.”

 

Nói xong, cô dùng tay đập mạnh cửa kính.

 

Hình Liệt Hàn đưa Đường Tư Vũ ra khỏi quán cà phê, định về sớm để có thể kịp đi đón cậu nhóc, nhưng vợ chồng Hình Chính Đình lại gọi điện thoại tới nói là họ sẽ đi đón cậu nhóc về nhà.

 

Thời gian tiếp theo cũng không gấp nữa, Hình Liệt Hàn quay đầu nhìn về phía Đường Tư Vũ: “Không vội về nhà, em có muốn đi đâu giải sầu một chút không?”

 

Ánh mắt Đường Tư Vũ lóe lên một ý nghĩ, cô ngước mắt hỏi: “Có phải em muốn đi đâu thì anh cũng sẽ đi cùng với em không?”

 

Hình Liệt Hàn bỗng cảm thấy hứng thú, cong môi cười: “Được, đi đâu anh cũng sẽ đi cùng.”

 

“Em muốn đi ăn thịt xiên ở gần trường đại học của em.” Đường Tư Vũ đề nghị.

 

Vẻ mặt đẹp trai của Hình Liệt Hàn hơi ngắn ra vì ngạc nhiên: “Em thích ăn cái đấy?”

 

“Đúng vậy! Năm đó em và Tô Hi rất là thích ăn, cô ấy nói cửa hàng kia vẫn còn cho nên đột nhiên em muốn đi ăn.”

 

Đường Tư Vũ hoài niệm quãng thời gian ây.

 

Đôi mắt Hình Liệt Hàn hiện lên ý cười: “Được, anh đi ăn với em, dẫn đường đi.”

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc