Tô Hi cũng dùng nó để tập uống rượu, vì cô ấy phải đi xã giao, và cô cũng không hy vọng tửu lượng của mình không tốt.
Tô Hi lấy cả 4 lon đặt lên bàn, cô mở cả 4 chai ra, rồi uống cạn từng chai, hết chai này đến chai khác, nghĩ đến sự nghiêm khắc của ba mẹ mà không thể nào hiểu nổi, thực sự cảm thấy bản thân phải chịu nhiều ủy khuất.
Trong nháy mắt, Tô Hi đã uống hết ba chai, no căng cả bụng, cảm thấy không ổn nên đứng dậy đi vào toilet, nào ngờ cả cơ thể cô run run loạng choạng trên ghế sô pha, cô bò dậy tìm đến toilet.
Đi vệ sinh xong, cô lại nằm trên sô pha, đầu óc đã say choáng váng, lại uống một hơi cạn sạch, cô cầm điện thoại lên định gọi cho Tiểu Mễ đến chăm sóc.
Cô liếc mắt đảo qua dãy số, đột nhiên, hình như lướt qua tên của một người, cô quay lên lần nữa thì thấy cái tên của Ôn Lê Thâm.
Cô không khỏi nghĩ đến chuyện anh ta đã xóa hết tin đồn, lúc đầu cô còn có chút tức giận, nhưng bây giờ đang say thì làm sao còn có lý trí được?
Cô hừ một tiếng, sau đó bám điện thoại cho Ôn Lê Thâm, định chất vấn anh vài câu, đồng thời cũng muốn hủy luôn 10 cái bữa ăn kia.
Ôn Lệ Thâm lúc này đang trên đường từ công ty về nhà, trong xe Rolls-Royce yên tính vang lên nhạc nhẹ, thân hình mảnh khảnh ngồi ở ghề lái, tận hưởng cảm giác thoải mái về nhà vào ban đêm.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên.
Ôn Lệ Thâm cầm lên nhìn thoáng qua, cái tên trên đó khiến anh hơi nhíu mày, sau đó, anh bấm tai nghe Bluetooth bên tai trả lời.
“Alol” Giọng anh vang lên trong chiếc xe yên tĩnh, lộ ra vẻ trầm thấp.
Đầu bên kia điện thoại, một giọng nữ say rượu gọi tên anh: “Ôn Lệ Thâm, tôi biết anh đương nhiên không thích dính dáng đến người con gái như tôi, vậy anh vì cái gì còn muốn tôi mời đi ăn mười bữa ăn nữa…Tôi nói cho anh biết nha! Tôi không mời nữa… Tôi sẽ không bao giờ mời anh đi ăn nữa.”
Ôn Lệ Thâm đương nhiên nghe ra giọng nói say xỉn của cô, liền nhíu chặt mày: “Cô uống rượu?”
“Anh quản tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không mời anh đi ăn nữa đâu.” Tô Hi ở đầu dây bên kia khẽ nói.
“Cô đang ở đâu?” Ôn Lệ Thâm hỏi.
“Tôi ở nhàI Làm cái gì! Anh hỏi tôi ở đâu để làm gì! Tôi không có quan hệ gì với anh, tại sao lại xóa tin tức đó đi? Có scandal với tôi, anh cảm thấy mắt mặt lắm sao? Nếu anh đã cao quý như vậy…vậy anh…vậy anh đừng có làm phiền đến tôi nữa, tôi cũng không có thèm… tôi nói xong rồi…chào.”
Nói xong, hình như cô quên tắt điện thoại, ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến tiếng rơi đồ vật.
Ôn Lệ Thâm nghe thanh âm này, đáy mắt hiện lên sự lo lắng, người phụ nữ này một mình một người ở nhà? Còn uống say đến mức không biết gì?
Người say thì vô cùng nguy hiểm!
Ôn Lệ Thâm lập tức bấm điện thoại của trợ lý Lý Uy: “Tra cho tôi địa chỉ của nghệ sĩ Tô Hi, ngay lập tức.”
Lý Uy bên kia đơ một vài giây, nhưng vẫn rất nhanh đáp: “Vâng!”
Một lúc sau, có tin nhắn của Lý Uy đến điện thoại di động của Ôn Lệ Thâm, anh cầm lên nhìn, lập tức chuyển hướng đi thẳng đến nhà của Tô Hi.
Thật ra Tô Hi không có ngã, chỉ là khi cô vươn tay đặt điện thoại di động lên bàn thì đập vào chai rượu bên cạnh, khiến chai rượu rơi trên mặt đất vang lên một tiếng.
Tô Hi nghe điện thoại xong, đột nhiên tỉnh táo trở lại, vừa rồi nghĩ đến việc mắng chửi người trên điện thoại, cô lập tức lấy tay che mặt. Trời ạ! Cô bị điên rồi, sao lại gọi điện thoại cho anh ta?
Mắt mặt quá đi, nói xong Tô Hi vội tỉnh táo trở lại, cô không muốn biến mình thành một kẻ say xỉn, bởi vì sự thất vọng của cha dành cho cô khiến cô phải trở thành một đứa con gái ngoan.
Tô Hi vừa đi, cơ thể không ổn định quỳ rạp trên mặt đắt, tinh thần chắn động, bắt giác đụng phải góc bàn.
“A…” Cô phát ra tiếng kêu nhẹ, trán cô không may đụng trúng góc nhỏ của cái bàn, lập tức có vết nhỏ phun ra máu, đau đến chết đi sống lại.
Sao cô xui xẻo thế!
Ôn Lệ Thâm vui mừng phát hiện ra anh cách chỗ người phụ nữ không xa lắm, mắt khoảng mười mấy phút lái xe, anh đạp mạnh chân ga phía dưới, chiếc xe màu đen oai phong lẫm liệt lướt đi giữa đoàn xe.
Tô Hi đau đến mức quỳ trên mặt đất, nhất thời choáng váng không biết phải làm sao, nhìn tấm thảm màu xám bên dưới chân đang hứng từng giọt máu của cô, cô lập tức hoảng sợ đưa tay sờ vết thương, đau đến mức xuýt xoa.
Chảy máu rồi, phải làm sao đây? Tủ thuốc ở đâu? Hình như là… ở ngăn tủ bên trái tỉ vi, Tô Hi nói xong, lúc này cô thật sự không dám đứng lên, bởi vì đứng lên sẽ cảm thấy choáng váng, cho nên cô như một người bị thương, bò tới kệ tỉ vi.
Những người say xỉn, làm cái gì cũng đều trở nên ngu ngốc, được một lúc cô quên mất mình đang định làm gì, cho đến khi cúi đầu xuống nhìn thấy giọt máu trên sàn, cô mới chợt nhớ ra cần lấy hộp thuốc.
“Chết tiệt, nó ở chỗ nào? Rõ ràng ở chỗ này…bên trái…” Nói xong, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức vươn hai tay ra như một đứa trẻ.
“Bên này là trái, bên này là phải…hóa ra là sai hướng.” Cô trợn mắt, lập tức bò đến tủ bên trái, đưa tay ra giật mạnh, rõ ràng cô đã dùng lực rất mạnh, tại sao chiếc tủ này lại khó mở như vậy?