TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Có Anh Ở Bên Bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt, nặng nề, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng hít thở của nhau. Ánh mắt Hình Liệt Hàn rơi xuống khuôn mặt của Đường Tư Vũ. Lúc này, Đường Tư Vũ đang lặng lẽ nhìn cha mình, ánh mắt lộ rõ sự đau khổ và tự trách của một người con gái.

 

Tay Hình Liệt Hàn lặng lẽ vươn tới, bao lấy bàn tay cô. Đường Tư Vũ hơi kinh ngạc, vừa muốn động đậy thì lại bị người đàn ông siết chặt thêm.

 

Mộ Phi ở phía đối diện nhìn thấy cảnh này, tim không khỏi nhói lên, anh biết, anh bây giò đang có chút không tự lượng sức trước tình cảm của Hình Liệt Hàn và  Đường Tư Vũ.

 

Nhưng mà lòng anh luyến tiếc, không nỡ.

 

Đường Tư Vũ là người con gái anh yêu từ nhỏ, trong lòng anh ngoài cô ra thì không có chỗ cho những người phụ nữ khác.

 

Nếu nói anh tác thành cho Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ở bên nhau, không phải vì anh không còn yêu, mà vì tình yêu, anh mới thỏa hiệp, rút lui khỏi mối quan hệ này, không để Đường Tư Vũ phải lo lắng về nó.

 

Mộ Phi cuối cùng cũng thở dài một hơi, đứng dậy nói: “Anh đi đây.”

 

Nói xong, Mộ Phi nhìn về phía Đường Tư Vũ: “Nếu có chỗ nào cần anh giúp, nhớ liên lạc với anh.”

 

Hình Liệt Hàn hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ khiêu khích: “Có tôi ở đây, không cần anh.”

 

Câu nói này đầy vẻ ghét bỏ.

 

Mộ Phi liếc anh một cái: “Tôi đang hỏi Tư Vũ. Tôi hy vọng sẽ nghe được câu trả lời của cô ấy.”

 

Hình Liệt Hàn bá đạo, nắm chặt tay Đường Tư Vũ, thể hiện rõ sự chiếm hữu của mình: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, mọi chuyện của cô ấy, tôi đều có thể làm chủ.

 

Sắc mặt Mộ Phi rốt cục hơi trầm xuống, anh nghiền răng nghiền lợi nhìn Đường  Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ vẫn luôn im lặng, không lên tiếng.

 

Mà biểu hiện này của cô, trong mắt hai người đàn ông, chính là đang ngầm thừa nhận những lời Hình Liệt Hàn vừa nói.

 

Mộ Phi rốt cục không đợi Đường Tư Vũ nói chuyện nữa, anh xoay người đây cửa rời đi.

 

Một niềm vui thầm kín lóe lên trong mắt Hình Liệt Hàn, nhưng trong bầu không khí nghiêm túc như vậy, anh không biểu lộ ra.

 

Mộ Phi rời đi, phòng bệnh yên tĩnh như cũ, không ảnh hưởng Đường Hùng đang nghỉ ngơi.

 

Thời gian lặng lẽ trôi đi, trong đầu Đường Tư Vũ nhớ lại rất nhiều hồi ức ngày còn nhỏ ở bên cha. Tình yêu, sự bao dung và động viên của cha cùng với sự lớn lao, vĩ đại của tình phụ tử. Lúc này, so với lòng hiếu thảo của cô, cô dường như làm được quá Ít.

 

Hình Liệt Hàn kiên nhẫn ở bên cô, nhìn thời gian trôi, nháy mắt đã đến bảy giờ, anh không nhịn được khẽ giọng hỏi: “Em đói không? Anh sẽ gọi người mang bữa tối đến.”

 

Đường Tư Vũ lắc đầu, hiện tại cô không có cảm giác muốn ăn: “Tôi không đói.”

 

Sau đó, cô quay sang anh và nói: “Nếu  anh đói thì đi ăn chút gì trước đi!”

 

Hình Liệt Hàn lập tức nheo mắt, trả lời: “Anh không đói, anh sẽ ở bên em cho đến khi bác trai tỉnh lại.”

 

Một lúc sau, Đường Hùng mở mắt, tỉnh dậy, nhìn thấy con gái và Hình Liệt Hàn bên cạnh, ông sửng sốt.

 

“Cha, cha thấy thế nào?”

 

Đường Tư Vũ lo lắng lại gần, hỏi.

 

“Tư Vũ, sao con lại ở đây? Tiểu Lâm đâu?”

 

Đường Hùng trực tiếp hỏi.

 

“Dì Khưu đi giải quyết việc của công ty.”

 

Đường Tư Vũ trả lời, để cha yên tâm về việc của công ty.

 

Đường Hùng chống tay định ngồi dậy, Đường Tư Vũ vừa định qua đỡ cha, Hình Liệt Hàn đã giơ tay ra trước, thân hình cao lớn mạnh mẽ của anh đỡ Đường Hùng ngồi dựa vào.

 

Đường Hùng có chút thụ sủng nhược kinh, được sủng ái mà lo sợ: “Cảm ơn Hình thiếu gia.”

 

“Bác đừng gọi cháu như vậy, bác cứ gọi cháu là Liệt Hàn.”

 

Hình Liệt Hàn cười nhẹ, nói.

 

Đường Hùng bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như mối quan hệ giữa con gái và Hình Liệt Hàn đã ổn định.

 

“Được, được rồi, từ nay bác sẽ gọi cháu  là Liệt Hàn.”

 

Đườn Hùng cũng muốn thân thiết, gần gũi với Hình Liệt Hàn.

 

“Cha, cha đói không? Cha muốn ăn gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc