TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Chương 226:

 

Bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh, và sau khi xác nhận Đường Tư Vũ không còn sốt cao, liền cho giấy xuất viện. 8:30 phút, Hình Liệt Hàn đưa Tư Vũ rời khỏi bệnh viện.

 

Hình Liệt Hàn muốn đưa cô đi ăn sáng, nhưng Đường Tư Vũ không có đói bụng, cô muốn về nhà nấu một ít cháo để ăn, Hình Liệt Hàn đành phải đưa cô về nhà.

 

Đường Tư Vũ xuống xe, Hình Liệt Hàn gọi điện cho dì giúp việc, nhờ trợ lý của anh đến khách sạn để lấy váy dạ hội. Dù sao đó cũng là một chiếc váy rất quý giá, không thể làm mát.

 

Từng bước đi của Đường Tư Vũ dường như rất yếu ớt, cô cảm thấy mình chưa bao giờ bất lực đến thế, bước từng bước trên mặt đất, như thể bước trên mây, không có sức lực gì cả.

 

Khi Hình Liệt Hàn thấy cô bước vào cửa, liền giữ cánh cửa giúp cô, anh phát hiện ra rằng cô không còn sức để mà bước đi nữa. Anh đột nhiên bước về phía trước, trong lúc Đường Tư Vũ vẫn chưa kịp phản ứng, anh đã bề cô lên và đi về phía thang máy.

 

“A… Đường Tư Vũ giật mình, người đàn ông này vậy mà ôm cô.

 

Đường Tư Vũ nhắn thang máy, cứ như vậy bị Hình Liệt Hàn ôm trong thang máy, cô có chút đỏ mặt xấu hồ.

 

Cứ thế, cô bị Hình Liệt Hàn ôm vào trong nhà và đặt lên ghế sofa.

 

Đường Tư Vũ nghĩ đến việc muốn nấu cháo, thì nhìn thấy anh đã đi vào trong căn bếp, cô có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ anh ta lại nấu cho cô?

 

Một lúc sau, Hình Liệt Hàn bước ra rồi nói: “Cần nửa tiếng nữa mới có thể nấu xong, em có chắc là không đói bụng?”

 

“Tôi tạm thời không ăn vô cái gì cả, nếu anh đói bụng thì anh nấu chút gì đó mà ăn đi!”

 

“Tôi sẽ ăn cháo cùng em, giờ tôi đi tắm cái đã, em ngoan ngoãn ngồi đó nghỉ ngơi đi, không được phép chạy lung tung.”

 

Hình Liệt Hàn như đang ra lệnh, dặn dò một đứa trẻ.

 

Đường Tư Vũ bắt lực cười: “Giờ tôi cũng chẳng còn sức mà chạy xung quanh nữa.”

 

“Tôi chỉ sợ em đã không có sức lại còn chạy lung tung, té ra đấy bị thương thì chỉ khổ tôi phải chăm sóc em thôi!” Hình Liệt Hàn phàn nàn, đẩy cánh cửa đi vào căn phòng anh.

 

Sau lưng, Đường Tư Vũ đành chấp nhận nghe theo lời anh, vì thực sự là anh đang chăm sóc cho cô!

 

Trên đường cao tốc.

 

Tô Hi vẫn đang cuộn tròn thân mình trên ghế sau. Đột nhiên, người trợ lý trong xe kêu lên: “Trời ơi! Chị Tiểu Hi lại có một vụ bê bối khác.”

 

“Để chị xem.” Annie ngay lập tức lấy điện thoại từ tay trợ lý để đọc.

 

Quả nhiên, đập vào mắt là cái tiêu đề Nữ vương đã có người tình mới, kèm theo đó là một bức ảnh. Đó là bức ảnh Tô Hi đi từ trong nhà ra ngoài với một người đàn ông sau khi dùng xong bữa ăn. Trong bức ảnh kia, người đàn ông đi tới đi lui, hạ xuống tấm hình tiếp theo, thì nam nhân đó đang ôm eo Tô Hi đi ra ngoài.

 

Amnie nhìn người đàn ông trong bức ảnh.

 

Anh ta đẹp trai và mảnh khảnh, chắc chắn không chỉ là người bình thường, chỉ là, cô vậy mà không biết anh ta, chẳng lẽ Tô Hi lén lút sau lưng cô quen người đàn ông này sao? Là quản lý của cô ấy, cô thực sự cảm thấy có một chút khó chịu.

 

Annie nhìn Tô Hi vẫn đang ngủ say, cô lập tức đưa tay ra vỗ nhẹ vào khuôn mặt của Tô Hi.

 

“Hi Hi, dậy đi nhanh lên.”

 

“Hử? Tới nơi rồi à? Em có thể ăn sáng được chưa?” Tô Hi ngay lập tức mở to đôi mắt, muốn ăn gì đó, bởi vì lúc sáu giờ sáng cô đã vội lên đường và ba tiếng sau mới có thể trở lại thành phó A, vì vậy mọi người đều đang rất đói muốn nhanh về tới ST nơi đề ăn sáng.

 

“Vậy em phải nói cho chị trước đã, người đàn ông đã đi ăn với em là ai.” Annie cáu kỉnh hỏi, đồng thời đưa chiếc điện thoại cho cô.

 

Tô Hi vội vàng nheo mắt cúi xuống nhìn, vốn dĩ đầu óc vẫn đang mơ màng. Nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh, Tô Hi ngay lập tức trở nên tỉnh táo.

 

Cô mở to hai mắt, Chúa ơïil Chuyện cô đi ăn với Ôn Lệ Thâm, đã bị bọn chó săn theo dõi?

 

“Anh ta là ai? Anh ta thực sự là bạn trai của em ở ngoài giới giải trí sao?” Annie tò mò hỏi.

 

Tô Hi nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, anh ấy chính là người đàn ông đã nhặt được viên đá quý, lần này em đã mời anh ấy ăn tối để bày tỏ sự cảm ơn!”

 

“Thì ra là anh ta! Đẹp trai phết!” Annie thở phào nhẹ nhõm.

 

Trợ lý Tiểu Mễ ở bên cạnh lập tức mê trai nói nói; “Chị Annie, anh ta không chỉ đẹp trai không, quả thực là đẹp trai ngây người, thật đáng tiếc rằng người đàn ông này không phải là một ngôi sao.”

 

“Anh ấy không muốn làm minh tinh, anh ta chính là loại công tử con nhà giàu, không hề thiếu tiền.” Tô Hi trả lời, rồi cô tự hỏi liệu anh có thấy được vụ bê bối này không.

 

“Cũng tốt, vừa hay bộ phim của em cũng được phát hành vào kì nghỉ hè, em kiếm được nhiều tỉ suất quan tâm xem ra cũng tốt!” Annie không có ý kiến gì.

 

Tô Hi trầm mặc ngồi bên cạnh, tâm trí cô bây giờ chỉ toàn là gương mặt khó chịu của Ôn Lệ Thâm.

Bình luận

Truyện đang đọc