TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Đương nhiên Tô Hi đã nghe thấy, cô hừ một tiếng: “Tôi không muốn làm phu nhân tổng giám đốc của anh ta đâu. Ai muốn làm thì đi mà làm, cả đời này tôi không muốn để ý đến anh ta.”

 

“Hi Hi, sao phải thế? Em biết anh ta là tổng giám đốc của chúng ta không tốt sao? Ít ra sau này anh ta sẽ chiếu cố đến em.” Amnie khuyên giải.

 

Có lẽ cảm giác bị lừa dối của Tô Hi là điều mà người khác không trải qua nên không hiểu được, chỉ có cô mới có thể sinh ra loại cảm xúc tương phản mãnh liệt này.

 

Rõ ràng anh có thể nói cho cô biết về thân phận của anh vào lúc vừa quen nhau.

 

Cho dù là sau này anh tìm một cơ hội để nói cho cô biết thì cô cũng sẽ không phản cảm như thé, dù sao cô chính là tức giận.

 

“Đúng vậy! Chị Hi Hi, Tổng giám đốc Ôn là ông chủ lớn, sau này nhất định chị sẽ có nguồn tài nguyên liên tục không ngừng. Chị sẽ có vô số bộ phim, với lại mỗi bộ phim chị sẽ là nhân vật chính, hơn nữa còn có thể tiến ra quốc tế.” Tiểu Mễ chỉ ra những lợi ích trong tương lai giúp cô.

 

Nhưng Tô Hi càng nghe càng cảm thấy không vui, cô nói với Tiểu Mễ: “Đừng nói nữa, coi như anh ta cho tôi thì tôi cũng không cần, tôi không muốn sau này khi người ta nhắc đến tôi thì lại biến những nỗ lực của tôi thành thứ có liên quan đến anh ta.”

 

“Ừm! Đúng là như thế thật! Chẳng may người khác nói chị dựa vào tổng giám đốc để đi lên, vậy thì cũng sẽ không nói được gì.” Tiểu Mễ dầu cái miệng nhỏ nhắn lên Và nói.

 

Annie quay đầu trừng cô ấy: “Em đừng có nhiều lời.” Nói xong lại đưa tay kéo Tô Hi nói: “Đừng tức giận nữa, chúng ta quay phim thật tốt và có gắng làm tốt việc của mình là được.”

 

Đột nhiên Tô Hi nghĩ đến một việc, cô quay đầu hỏi Annie: “Bộ phim lần trước là ai giới thiệu để em đóng nhân vật nữ chính?”

 

“Sao vậy?”

 

“Ngay cả mặt đạo diễn em còn chưa thấy vậy mà đã chỉ định nữ chính trừ em ra thì không thể là người khác. Chị không cảm thấy có vấn đề sao?” Tô Hi chất vần.

 

Annie biết cô định làm gì, vội vàng khuyên nhủ: “Lúc đó đạo diễn bận mà.”

 

“Hừ! Em biết là ai giao vai nữ chính của bộ phim này cho em. Ngày mai chị gặp đạo diễn kia thì nói là em từ chối nhận vai diễn, dù sao cũng chưa ký hợp đồng chính thức.”

 

“Hi Hi, em tùy hứng thì tùy hứng, nhưng em không thể cắt đứt tương lai của chính mình chứ.”

 

Tô Hi nhắm mắt lại dựa vào trên ghé, thản nhiên nói một câu: “Em mệt mỏi! Em muốn nghỉ ngơi một năm, trong thời gian này không nhận bắt kỳ kịch bản nào.”

 

“Được, em có tiền nên tùy hứng, chị không có cách nào ép buộc em. Nhưng chuyện này chúng ta phải nói chuyện cần thận đã, hôm nay em mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

 

Annie không nói gì với cô nữa, cũng không thể lại chọc giận cô.

 

Tô Hi về đến nhà thì mới có tám giờ rưỡi tối, cô cũng không muốn ăn gì nên để Annie và Tiểu Mễ rời đi.

 

Cô ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại di động lên gọi cho Đường Tư Vũ.

 

Lúc này Đường Tư Vũ đang cùng con trai luyện đàn trong biệt thự của Hình Liệt Hàn, nhìn điện thoại đặt bên cạnh vang lên, cô hôn nhẹ vào cái đầu nhỏ của con trai và nói: “Tiểu Hi, con cứ luyện đi, mami đi nghe điện thoại.”

 

“Vâng!”

 

Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.

 

Đường Tư Vũ đi đến một bên phòng khách rồi nghe máy: “Alo! Tô đại tiểu thư của tớ sao thế?”

 

“Tư Vũ, không phải tớ luôn bảo cậu nhờ Hình Liệt Hàn thăm dò xem Ôn Lệ Thâm làm nghề gì à? Hiện tại không cần nghe ngóng nữa, tớ biết anh ấy làm gì rồi.” Tô Hi nói một cách yếu ớt.

 

Đường Tư Vũ có chút ngạc nhiên hỏi: “Thật sao? Anh ta nói cho cậu biết rồi à?

 

Vậy anh ta làm gì?”

 

“Cậu có biết tớ thuộc công ty giải trí nào không?”

 

“Không phải là Tập đoàn giải trí Thiên Mộ sao?”

 

“Đúng! Anh ấy chính là ông chủ lớn thần bí của Tập đoàn giải trí Thiên Mộ.” Trong giọng nói của Tô Hi không có chút vui vẻ nào.

 

Chỉ có điều ở đầu bên kia Đường Tư Vũ lại khá giật mình, cô thốt lên một tiếng: “Không thể nào! Nói như vậy thì anh ta chính là ông chủ của cậu à? Coi như cậu là một trong những nhân viên của anh ta `.

 

rÓI.

 

Ở đầu bên này Tô Hi buồn bực không lên tiếng, mấy giây sau chỉ thở dài một hơi mạnh.

 

“Sao vậy? Sao trông cậu lại có vẻ không vui vậy?” Đường Tư Vũ kinh ngạc hỏi.

 

“Đối với một người vẫn luôn lừa gạt tớ thì cậu cảm thấy liệu tớ có vui vẻ nổi không?

 

Tớ không vui một chút nào, tớ vô cùng tức giận, anh ta là đồ lừa đảo.” Tô Hi ở đầu bên kia trầm giọng mắng.

Bình luận

Truyện đang đọc