TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

 

Trên tầng hai có một căn phòng đặt đồ chơi, chỉ thấy trong căn phòng rộng 200m2 dựng đầy những tòa thành nhỏ giống như một mê cung thu nhỏ, cậu bé vô cùng thích nơi này.

 

Có Thừa Tiêu bước vào trong, nhìn thấy cậu bé đang chơi xếp gỗ, anh ngồi cạnh bé, thuần thục chơi cùng bé, một bên dò hỏi: “Con trai, có chuyện này daddy muốn tâm sự: với con.”

 

*Daddy nói đi.” Đứa nhỏ chăm chú xép gố, nhưng vẫn lễ phép đáp.

 

“Con có muốn có thêm người chăm sóc con không?” Có Thừa Tiêu thăm dò nhìn sắc mặt bé.

 

Anh một tay nuôi con lớn, cậu bé có tâm tư gì anh chỉ cần liếc mắt liền hiểu. Cậu bé nghe xong liền kinh hỉ ngắng đầu: “Muốn nha! Con muốn một người mẹ dịu dàng xinh đẹp! Daddy quyết định tìm mẹ cho con sao?”

 

Có Thừa Tiêu ngẩn ra, phản ứng của bé nằm ngoài dự đoán của anh, anh còn tưởng bé sẽ kháng cự. Trước đây anh từng đưa bé cùng tham gia một vài bữa tiệc, chỉ cần có phụ nữ đến gần anh bé sẽ không vui. Cho nên anh cho rằng bé không thích có người khác xen vào cuộc sống của cha con hai người. Mà hiện tại, bé lại vui vẻ đồng ý.

 

“Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi gặp một dì xinh đẹp.” Cố Thừa Tiêu tiếp tục nói. Cậu bé ngạc nhiên, bé còn chưa giới thiệu chị gái xinh đẹp cho daddy mà? Daddy lại tìm tới một dì khác? Chị gái kia không phải càng ôn nhu xinh đẹp hơn sao?

 

“Daddy, con có thể giới thiệu cho daddy một chị rất rất xinh đẹp! Daddy có muốn gặp không?” Cậu bé cười hì hì hỏi.

 

Cố Thừa Tiêu nhìn bé: “Sao lại có thêm một chị xinh đẹp?”

 

“Chính là hôm nay con gặp được một chị rất rất xinh đẹp đó. Con có số điện thoại của chị ấy, daddy có muốn cưới chị ấy về làm mẹ con không?” Cậu bé chờ mong hỏi.

 

Cố Thừa Tiêu nhíu mày có chút tức giận: “Con sao lại có thể tùy tiện xin số điện thoại của người khác?”

 

“Con vì daddy nên mới làm vậy mà. Con sợ sau này không thể tìm được chị xinh đẹp nữa.” Cậu bé ủy khuất biểu cái miệng nhỏ.

 

Cố Thừa Tiêu cũng không có thật sự tức giận với bé, anh nói: “Cuối tuần sau chúng ta sẽ gặp một dì xinh đẹp! Hơn nữa người này còn là mẹ ruột của con.”

 

“Mẹ ruột của con? Con có mẹ sao? Mẹ ở đâu ạ?” Cậu bé lập tức vui vẻ ném đồ chơi qua một bên ôm lấy anh: *“Daddy, mẹ của con ở đâu? Con muốn gặp mẹ.”

 

Cố Thừa Tiêu cảm nhận được sự vui vẻ của con trai, anh thầm nghĩ mặc kệ kết quả thế nào, chỉ cần con trai anh thích người phụ nữ kia anh liền cưới cô ta về!

 

Thế giới của anh đã sớm lấy đứa nhỏ này làm trung tâm, về cảm giác của anh không còn quan trọng nữa.

 

“Được, cuối tuần chúng ta sẽ đi gặp.” Cố Thừa Tiêu gật đầu.

 

Daddy nói là một người xinh đẹp, vậy có phải là chị xinh đẹp mà bé đã gặp không? Cậu bé mở to mắt chờ mong.

 

Thật hi vọng là chị ấy!

 

Thế giới của đứa nhỏ không có hề phức tạp, suy nghĩ lại càng hồn nhiên, bé nghĩ nhất định là cô! Bởi vì bé gặp nhiều dì như vậy đều không cho bé cảm giác muốn thân cận như chị gái kia.

 

Cố Thừa Tiêu biết con trai muốn gặp, trong lòng anh cũng đè nén xuống ý cự tuyệt. Anh mỉm cười vuốt tóc con trai, cúi đầu hôn lên trán của bé.

 

Trong một khu chung cư cũ ở phía đông thành phố. Hứa Tâm Duyệt về đến căn nhà ấm áp có bà ngoại và dì nhỏ của mình.

 

Bà ngoại cô năm nay đã 67 tuổi, 5 năm trước sau khi mắc.

 

bênh nặng vẫn luôn cố gắng bồi dưỡng cơ thể, hiện tại sức khỏe rất tốt.

 

Bà tự đánh giá cháu gái của mình, càng nhìn càng thấy cháu gái đã thay đổi, càng thêm xinh đẹp thành thục.

 

“Tâm Duyệt máy năm nay cháu ở nước ngoài thế nào? Có chịu ủy khuất gì không?” Bà ngoại nắm tay cô quan tâm hỏi.

 

“Bà ngoại, cháu rất tốt, không có ủy khuất gì, chỉ là rất nhớ mọi người.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười với bà ngoại.

 

“Mẹ, Tâm Duyệt có khi nào khiến chúng ta phải lo lắng đâu? Con bé tốt bụng lại đáng yêu, nhân duyên nhất định rất tốt.” Thiệu Cô an ủi mẹ mình.

 

*Dì nhỏ nói đúng, cháu rất tốt! Rất nhiều người quan tâm chăm sóc cháu.” Hứa Tâm Duyệt trần an bà ngoại.

 

*Tâm Duyệt lần này cháu về nước, khi nào thì lại đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc