Tô Hi ngồi cạnh Ôn Lệ Thâm, trong lòng không thả lỏng nồi, nhưng cách đánh bài và tư thế của anh tuyệt đối ung dung và ngầu nhất mà cô từng thấy, đôi bàn tay của anh khi cầm bài mảnh mai, trắng nõn, đẹp đến mức có thể làm mô hình, đến Tô Hi cũng phải thở dài thua kém anh.
Cô còn lén lút cúi đầu xuống nhìn đôi bàn tay mình, mặc dù cũng mảnh mai, xinh đẹp nhưng thực sự không thể đẹp bằng tay người đàn ông này.
Chớp mắt họ chơi bài cũng đã được một tiếng đồng hồ. Mà Tô Hi cũng không ngồi im mãi một chỗ trên bàn, thỉnh thoảng cô nghỉ ngơi mổ chút, bước ra ban công bên cạnh ngắm cảnh trời đêm tuyệt đẹp trên biển, ngắm mặt trăng tròn đầy to lớn như đang trôi bồng bềnh trên mặt biển, tâm trạng vừa bình lặng vừa thanh thản.
Đó quả thực là thời khắc thư giãn nhất của cô, gió biển lồng lộng thổi qua, toàn bộ con tàu du ngoạn tuyệt đẹp, tựa như một viên ngọc đang rực sáng trên mặt biển, khiến cô cảm giác như lạc vào chốn tiên cảnh vậy.
Cảnh sắc vô cùng đẹp.
Ngắm nhìn cảnh sắc xong, khi Tô Hi quay lại liền nhìn thấy một cô gái vốn dĩ là bạn đồng hành của một người đàn ông khác đang ngồi tại vị trí của mình, nghiêm túc xem Ôn Lệ Thâm chơi bài. Trong lòng cô hơi nghẹn lại, tự nhiên bùng nổ sự đố ky trong lồng ngực, đó là chỗ của cô sao người phụ nữ kia lại ngồi? Hơn nữa, người phụ nữ kia vốn dĩ đã lộ ra cả nửa thân trên, sao lại phải dựa gần vào Ôn Lệ Thâm như vậy? Dường như cô ta có thể bất cứ lúc nào chạm vào bộ đồ quyền rũ trên người anh.
Chết tiệt! Tô Hi thầm cắn môi, có chút bực tức liền quay đầu, lại đi ra ban công.
Ánh mắt sâu thẳm, phức tạp của Ôn Lệ Thâm khẽ đảo quanh, vừa nãy cô gái này đột nhiên đến ngồi, anh không bắt cô đi ra chỗ khác, ngược lại anh muốn xem phản ứng của người phụ nữ kia, xem xem cô có ghen hay không. Quả nhiên, kết quả khá rõ ràng.
Khi cô quay người đi, vẻ mặt bực tức oán hận của cô không tránh khỏi ánh mắt của anh, chỉ là người phụ nữ này vậy mà lại không đi tới tranh giành mà lại âm thầm giận dỗi bỏ đi.
Khóe miệng Ôn Lệ Thâm liền nhếch cười nhẹ, người phụ nữ lai ngồi bên cạnh anh ngay lập tức bị nụ cười ấy mê hoặc, người đàn ông này đẹp trai tới mức khiến cô phải phản bội người đồng hành lần này của mình, cô can tâm tình nguyện mạo hiểm làm anh ta giận chỉ vì để lại gần anh thêm chút nữa.
Bài của anh rất đẹp, trên bàn Ôn Lệ Thâm là người thắng nhiều nhất. Nhìn cách anh điềm tĩnh chơi bài, dù bài đẹp hay xấu anh cũng có thể điều khiển tốt những con bài trên tay, vẻ đẹp trai này quả là khiến người ta khâm phục.
Tô Hi nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp phía xa xa, đột nhiên mất hứng, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là hình ảnh nửa người người phụ nữ lúc nãy dựa sát vào Ôn Lệ Thâm, tuy nhiên, dễ thấy người đàn ông đó rất hưởng thụ! Đáng ghét. Anh ta đã thích kiểu phụ nữ như vậy, sao còn đưa cô tới đây? Anh ta có thể bỏ tiền ra để tìm một người tình nguyện cởi sạch đồ để ngồi cạnh nhìn anh ta chơi bài mài Tô Hi thở dài cảm giác như có một cái gì đó chặn trước ngực khiến cô không thoải mái, cô cắn môi, đột nhiên cô muốn quay lại ngó xem thế nào.
Cô nhìn qua tắm rèm cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn còn ở đó, Tô Hi khẽ thở dài rồi tao nhã bước vào.
Người phụ nữ đó thấy cô bước vào lập tức hơi xấu hỗ đứng lên từ phía người Ôn Lệ Thâm, trở về cạnh người đồng hành của mình, tuy nhiên người bạn của cô ta cũng không tức giận gì vì để lấy lòng Ôn Lệ Thâm nên với anh ta không có bắt lợi gì.
Tô Hi ngồi lại cạnh Ôn Lệ Thâm, ánh mắt phức tạp của Ôn Lệ Thâm quay qua thăm dò, Tô Hi rõ ràng biết anh đang nhìn mình nhưng cô cố tình không thèm để ý anh, giả vờ như chưa nhìn thấy anh nhìn cô.
Cô vẫn hơi giận.
Nhưng Ôn Lệ Thâm không giận cũng không khó chịu, ngược lại đáy mắt còn lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Anh thanh tao đặt bài trên tay xuống mặt bàn: “Nghỉ ngơi nửa tiếng đi!”
“Được thôi! Vừa hay hôm nay ánh trăng rất đẹp, ta có thể lên boong tàu trên tầng thượng ởi dạo chút.”
Một người đàn ông khác liên tục thua nên anh cũng rất vui vẻ nghỉ ngơi một chút.
Những người khác cũng không ý kiến gì.
Tô Hi cũng muốn lên tầng thượng ngắm cảnh. Khi cô vừa đứng lên, người phụ nữ kia lập tức nhìn Ôn Lệ Thâm với ánh mắt dễ thương, cô ta đang thử xem Ôn Lệ Thâm có thích mình hay không, chỉ cần Ôn Lệ Thâm có ý với cô ta, cô ta tin chắc sau này mình sẽ có nhiều cơ hội để tiếp cận anh.
Thế nhưng ánh mắt Ôn Lệ Thâm lại nhìn lên người Tô Hi và nói: “Đi dạo cùng tôi!”
“Vừa hay tôi cũng đang chán.”
Tô Hi cau mày đáp. Nói xong, cô đi thẳng ra cửa chính, bước về hướng thang máy, cô đã mong đến mỏi mắt thoát khỏi bàn bạc ngột ngạt này.
Ôn Lệ Thâm bước sau cô, tới thang máy, vậy mà lại không có ai, có lẽ bây giờ mọi người đang vui vẻ đánh bài, không có thời gian đi ngắm cảnh! Chỉ có những con bạc họ mới thừa dịp rảnh rỗi đi ngắm cảnh, còn những con bạc khác đều vì muốn thắng bạc mới lên con tàu này, tâm trí đâu ra mà còn đi ngắm cảnh? Thang máy đi đến tầng thượng, tầng trên cùng to đến mức khiến Tô Hi phải kinh ngạc, ánh đèn neon nhấp nháy. Ngoài ra, trên này còn có nhiều quầy bar phục vụ đồ uống miễn phí cho khách. Bên cạnh boong tàu, dưới ánh đèn pha lê, có một chiếc ghế nằm, ghế sofa, khắp nơi đều toát lên một bầu không khí nhàn nhã, thanh tịnh.
Người không nhiều nhưng ở đây lại có những hành động biểu lộ tình cảm đặc biệt.
Trong lòng Tô Hi khẽ thả lỏng, cô đến một quầy bar yêu cầu anh phục vụ đẹp trai pha một cốc nước ngọt, Ôn Lệ Thâm đứng cạnh cô gọi một ly rượu vang.