TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“Có xa lắm không? Có ai đi cùng không? Chỉ có một mình Hân Vy chị cũng không yên tâm lắm!”

 

“Không có ai cả, em cũng hy vọng Hân Vy tìm được một người bạn đồng hành! Tốt nhất là một người đàn ông.”

 

Tưởng San cố ý ám chỉ.

 

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp tự đề cử: “Cháu có thời gian, có thể cùng Hân Vy đi một chuyến.”

 

Người này chính là Hạng Kình Hạo.

 

Tưởng Hân Vy nghe thấy vậy, đôi mắt long lanh khẽ trừng to lên, ló đầu từ sau lưng mẹ ra, nhìn anh nói: “Không cần làm phiền anh đâu.”

 

“Thật sao? Hạng thiếu gia có thời gian rãnh sao? Vậy thì tốt quá, nếu có cháu đi cùng con bé thì dì rất yên tâm.”

 

Tăng Như Nghệ vui mừng nói, bà hy vọng con gái mình sẽ thân thiết với cậu ấy hơn, lỡ như sau này cậu ấy thành con rễ của bà thì sao?

 

“Mẹ! Anh ấy rất bận!” Tưởng Hân Vy cũng không biết nói sao, chỉ thấy quá ngoài ý muốn rồi.

 

“Không bận, gần đây ngoại trừ việc tìm nhà ra thì mỗi ngày tôi đều rất rãnh.” Hạng Kình Hạo cười đáp lại.

 

Thấy Tăng Như Nghệ đã đồng ý, Tưởng San nói: “Tốt rồi, Hạng thiếu gia vừa nhìn đã biết ngay là một người rất che chở người khác, Hân Vy, cháu cứ để Hạng thiếu gia đi cùng với cháu một chuyến đi!”

 

Hình Liệt Hàn cũng cười: “Võ nghệ đắm đá của Kình Hạo không tồi đâu! Cậu ấy cũng có thể bảo vệ em nếu như gặp phải kẻ xấu.”

 

Tưởng Thiên Thắng cũng cảm thấy con gái mình mỗi ngày.

 

đều đóng cửa trong phòng vẽ bản thảo quá bí bức, ông cùng hùa theo nói: “Có cơ hội ra ngoài một chuyến cũng tốt! Ba mẹ đều ủng hộ con ra ngoài. “

 

Tưởng Hân Vy: “…”

 

Tại sao tất cả mọi người đều nhiệt tình ghép bọn họ lại với nhau vậy? Ngay cả ba mẹ cũng đồng ý? Phải biết là ba mẹ từ trước đến nay chưa bao giờ thích cô ở một mình với con trai đâu.

 

Hạng Kình Hạo nghe thấy những lời này, trong lòng tràn đầy hi vọng, có vẻ như mọi người bên cạnh cô đều rất thích anh.

 

“Hân Vy, anh rất tin tưởng nhân phẩm của Kình Hạo, vậy nên em không cần lo lắng đâu.” Hình Liệt Hàn an ủi cô em họ của mình, sợ cô hiểu lầm chuyện gì.

 

Tăng Như Nghệ cũng quay lại nhìn Hạng Kình Hạo: “Hạng thiếu gia, phiền cháu chăm sóc cho Hân Vy, con bé nhát gan lắm.”

 

Bà chưa gì đã uỷ thác con gái mình cho anh rồi.

 

“Mẹ!” Tưởng Hân Vy nhìn mẹ, xấu hồ gọi một tiếng.

 

Đôi môi mỏng của Hạng Kình Hạo không khỏi nhếch lên nở một nụ cười.

 

Tưởng San cũng nói: “Hân Vy, cháu nên đi nhiều một chút, sông núi tổ quốc ta bao la rộng lớn như vậy cháu vẫn chưa được thấy hết mà! Nhân cơ hội này đi thêm một vài nơi đi, cháu muốn nghỉ bao lâu cũng được.”

 

Tưởng Hân Vy thấy Hạng Kình Hạo thực sự muốn đi cùng mình, cô đương nhiên cũng thấy rất vui, không khỏi hỏi anh lại lần nữa: “Anh thật sự có thời gian sao?”

 

Hạng Kình Hạo gật đầu, trả lời một cách nghiêm túc: “Có, ít nhất thì cũng có một tháng.”

 

Thời gian một tháng đủ để đi chơi rất nhiều nơi.

 

“Vậy phải cảm ơn anh rồi.” Tưởng Hân Vy cảm ơn anh.

 

“Không có gì đâu, đúng lúc tôi cũng muốn đi đâu đó một chuyến, chúng ta ghép cặp cùng đi thôi.” Hạng Kình Hạo cũng tràn đầy khao khát ngắm nhìn phong cảnh của đất nước mình.

 

Đúng lúc này, cô nhóc Hình Vũ Điềm mồ hôi nhễ nhại đã quay lại, cô bé nhào vào trong lòng đaddy, vùi vùi cái đầu nhỏ của cô nhóc vào lòng anh. Hình Liệt Hàn lấy một tờ khăn giấy, cẩn thận giúp cô bé lau mồ hôi.

 

“Con chưa chào ai cả này!” Hình Liệt Hàn nói với cô nhóc.

 

Cô nhóc quay đầu nhìn mọi người xung quanh, cô ngoan ngoãn chào thưa. Sau đó, Hình Liệt Hàn dẫn cô nhóc đi rửa mặt.

 

Hình Chính Đình đã trở lại, là chủ nhà nhưng ông phải ra ngoài họp, bây giờ mới trở lại xin lỗi với mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc