TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Chương 2655:

 

Anh lập tức nắm giữ tay cô lại, trầm thấp cười, thừa nhận: “Đúng vậy, anh là đồ khốn, em đừng đánh nữa, tay đau đấy.”

 

Hứa Tâm Duyệt thực sự rất tức giận, anh nắm chặt tay cô,liếc một cái rồi lầy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, nhẹ nhàng xỏ vào ngón tay cô: “Chiếc nhẫn này dành cho em. Không được phép cởi ra.”

 

*Em không cần.” Hứa Tâm Duyệt không muốn nhận lấy nó.

 

“Em không cần thì vứt đi!” Anh nói xong, chỉ vào thùng rác cách đó không xa: “Vứt vào đó.”

 

Làm sao mà Hứa Tâm Duyệt có thể vứt nó đi được kia chứ? Chiếc nhẫn này trị giá đến một ngàn vạn tệ! Người đàn ông này coi tiền như rác vậy đấy à? Hứa Tâm Duyệt cắn môi nói: “Vậy em đi trả lại cho cửa hàng.”

 

“Không được, một là đeo, hai là vứt đi, em không được phép trả lại.” Người đàn ông độc đoán ra lệnh.

 

Vào lúc này, Hứa Tâm Duyệt cảm thấy hình như có xe chuẩn bị đi từ trong nhà ra. Chẳng lẽ là anh hai hay là ba chuẩn bị đi ra ngoài sao? Cô vội vàng kéo anh trốn vào một góc khuất trong bóng tối.

 

Cố Thừa Tiêu cũng lập tức phối hợp theo, áp cô lên bức tường trong bóng tối, Hứa Tâm Duyệt sợ anh sẽ lên tiếng nên vội lấy tay che môi anh lại, không cho anh nói. Nhưng Có Thừa Tiêu lại gạt tay cô ra, cúi xuống, dùng môi mình chặn lấy môi cô. Dưới bóng tối, nếm hương vị ngọt ngào của cô.

 

Hứa Tâm Duyệt muốn khóc, người đàn ông này có ý đấy à? Nhưng mà, không thể chối cãi là kĩ năng hôn của anh rất tốt, đầu cô hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô còn tự giác vòng tay qua ôm láy cổ anh, đắm chìm trong nụ hôn sâu của anh.

 

Một nụ hôn khiến hai người đều phải thở dốc, Hứa Tâm Duyệt vùi mặt vào trong lòng anh, nhỏ giọng thì thầm: “Anh đã hứa với em là sẽ không quấn lấy em nữa. Anh không giữ lời.”

 

*Đã có được em rồi, anh không thể để vụt mất em được.

 

Hứa Tâm Duyệt, em nghe anh nói này, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, thành vợ của anh, anh không quan tâm đến những thứ khác, anh chỉ muốn em.”

 

Cố Thừa Tiêu dựa vào trán cô nói, không để tâm đến mọi thứ.

 

“Anh… anh đừng có khốn nạn như vậy được không?”

 

“Vậy em có yêu tên khốn này không?”

 

“Em…” Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu lên, ánh mắt cô rõ ràng thể hiện rằng cô yêu, hơn nữa còn rất yêu tên khốn này.

 

Đáy mắt anh thoáng qua ý cười: “Anh biết câu trả lời của em rồi.”

 

“Em chưa nói gì cả mà.”

 

“Nhưng ánh mắt của em đã thay em nói lên tiếng lòng mình rồi.” Anh nói dứt lời, khẽ hôn lên đôi mắt đẹp của cô: “Anh thích đôi mắt của em, chúng rất gợi cảm.”

 

Khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt trở nên nóng bừng, quả nhiên da mặt người đàn ông này rất dày, câu nói tán tỉnh nào anh cũng nói được. Ai bảo anh lạnh lùng vậy chứ?

 

“Anh đi về đi! Em phải vào nhà rồi.” Hứa Tâm Duyệt đẩy anh ra.

 

“Em nỡ để anh về à?” Khóe miệng anh cong lên, không muốn rời đi, anh còn muốn kéo cô đến khách sạn gần đó quấn quýt với cô một chút nữa.

 

Hứa Tâm Duyệt không muôn ba mẹ phát hiện ra, cô dùng lực đẩy mạnh anh ra: “Anh mau đi đi, đừng để em tức giận.”

 

Cố Thừa Tiêu sợ cô tức giận nên đành phải giơ tay đầu hàng: “Được rồi, anh đi.”

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn theo bóng dáng anh lên xe, nhìn xe của anh đi xa mà lòng cô lại có chút hụt hãng. Rõ ràng cô đã từng có được anh, cô hồi hận rồi, cô hối hận vì những ngày tháng bồng bột này, cô không nên ép buộc bản thân rồi bây giờ đến đường lui cũng không có.

 

Cô trở về nhà, Bùi phu nhân đang xem TV trong phòng khách, thấy cô đã về thì dịu dàng hỏi: “Thế nào rồi con? Đi du lịch có vui không?”

 

“Dạ, rất vui ạ.” Cô cười, cô đã nói dối mẹ rằng cô đi với mấy người bạn nữ, nhưng vẫn có chút chột dạ trong lòng.

 

“Con nên đi ra ngoài chơi nhiều hơn. Mẹ nghe nói hình như gần đây công việc của con rất bận rộn, con đừng để bản thân mệt quá mà đỏ bệnh đầy.”

 

“Dạ con biết rồi, mẹ, con lên lầu tắm đã, lát nữa con xuống chơi với mẹ.”

 

“Ừm! Đi đi con!”

Bình luận

Truyện đang đọc