Cậu nhóc cũng hiểu chuyện, cậu biết mình chạy lung tung ra ngoài khiến ba tức giận, khiến ba đem chuyện cậu trốn ra ngoài đô lôi lên người Hứa TâmDuyệt.
*Daddy, con theo daddy về.”
Cậu nhóc cúi đầu đến bên cạnh Cố Thừa Tiêu, bàn tay nhỏ kéo ống quần anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào chân anh, bởi vì cậu khóc rồi.
Hơn nữa cậu không muốn để người khác biết cậu khóc, nên không ngừng kéo chiếc quần tây của ba lau nước mắt.
Hứa Tâm Duyệt thấy vậy, đột nhiên đáy mắt không nhịn được chua xót, cảm thấy đau lòng vì cậu nhóc như vậy.
Nhưng nhìn cậu nhóc ở trên chân mình, Cố Thừa Tiêu cho dù đau lòng cũng không để lộ ra, càng huống hò, hiện tại anh vẫn chưa hết tức giận, cũng sẽ không thương xót con trai.
Anh nói với La Mẫn bên cạnh: “Đưa nó lên xe đợi tôi.”
La Mẫn lập tức nắm tay cậu nhóc: “Tiểu Mục, chúng ta lên xe trước đợi ba có được không nào.”
Cậu nhóc gật đầu, đôi mắt ửng đỏ quay đầu nhìn Hứa Tâm Duyệt nói: “Chị Tâm Duyệt, tạm biệt.”
“Tạm biệt! Lần sau đừng có chạy lung tung nữa biết chưa?”
Hứa Tâm Duyệt dặn dò cậu một câu.
“Vâng!” Cậu nhóc nghe vậy trả lời, vừa đi vừa lau nước mắt.
La Mẫn có chút kinh ngạc phát hiện, tiểu thiếu gia đối với cô gái này thế mà lại lưu luyến đến vậy, rốt cuộc cô gái này có thân phận gì?
Nói thật, đi theo bên cạnh Cố tổng cũng bốn năm rồi, cô chưa từng nhìn thấy bóng dáng cô gái nào xuất hiện bên cạnh Cố tổng, còn cậu nhóc, cũng chưa từng chấp nhận bất kỳ cô gái nào đến gần Có tổng.
Khoảnh khắc La Mẫn dẫn theo cậu nhóc rời đi, Hứa Tâm Duyệt thu hồi lại tầm mắt, cô chớp mắt nén lại một vệt nước mắt, đồng thời, đột nhiên cô cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng giảm xuống mức không độ.
“Có tiên sinh, anh muốn nói cái gì với tôi?”
Hứa Tâm Duyệt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cô cũng đặc biệt duy trì khoảng cách, dù sao không qua bao lâu nữa anh chính là chồng của Hứa An An.
Cô cũng không muốn bởi dính líu đến anh, mà dẫn đến việc mẹ con Hứa An An lại lần nữa phát điên.
Có Thừa Tiêu nheo mắt, đôi chân thon dài tiền lại gần Hứa Tâm Duyệt một bước, thấp giọng chất vấn: “Hứa Tâm Duyệt, lần đầu tiên cô gặp Tiểu Mục, cô từng nói gì với thằng bé? Từng làm cái gì?”
Hứa Tâm Duyệt ngắn người, thành thật trả lời: “Chúng tôi chỉ nói chuyện vài câu.”
“Vậy tại sao con trai tôi cứ nhớ mãi không quên cô? Chỉ muốn được gặp cô? Cô chắc chắn mình không truyền những thông tin xáu gì đến thằng bé?”
Có Thừa Tiêu hỏi lại, buổi sáng còn cứu cô, bây giờ anh có chút hồi hận.
Hứa Tâm Duyệt nghe vậy mở to mắt, cô vội vàng lắc đầu: “Cố tiên sinh, có phải là anh hiểu nhằm cái gì rồi không, tôi rất thích Tiểu Mục, lời này không phải là giả, nhưng, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm tổn thương thằng bé.”
Có Thừa Tiêu nheo mắt nguy hiểm, thân hình thon dài hơi cúi xuống, lửa giận càng lúc càng lớn truyền đến cô: “Tôi cảnh cáo cô, sau này không được phép lại gần thằng bé, cho dù cô có mục đích gì không thể nói, đều cách xa con trai tôi ra một chút, nêu không, tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá.
Hô hấp Hứa Tâm Duyệt căng cứng, nhìn khuôn mặt tuần tú tài giỏi, cô hoảng loạn né tránh ánh mắt.
“Tôi biết rồi, cho dù không cần anh cảnh cáo, tôi cũng sẽ không đi quấy rày các người.”
Khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt nói lời chắc chắn.
Điều này ngược lại khiến cho Cố Thừa Tiêu kinh ngạc hừ nhẹ: “Tối nhất là cô nói được làm được.”
Nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng anh vừa bước được vài bước, Hứa Tâm Duyệt ở đằng sau mới nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng đưa tay giữ cổ tay anh: “Cố tiên sinh, chờ một chút.”
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thừa Tiêu nhìn cổ tay của bản thân bị một bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ nắm chặt, anh lập tức nhướng mày không vui: “Buông ra.”
Hứa Tâm Duyệt mới phát hiện bản thân mình thát lễ: “Xin lỗi… tôi chỉ là muốn anh chờ một chút, tôi muốn trả lại tiền viện phí cho anh, anh đợi một chút được không? Tôi lên tầng lấy tiền.”
Có Thừa Tiêu phát nhẹ tay: “Không cần đâu, coi như là tôi bố thí cho cô!”