Giọng Mị Lạp sắc bén bắt mãn rồng qua, mang theo phẫn nộ.
Lỗ tai Nghê Sơ Tuyết đều ong một tiếng.
Cô không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Chị có chuyện gì gấp sao?”
“Việc gấp? Lập tức về nhà chăm sóc tôi, không cho phép ở bên ngoài qua đêm, có nghe hay không.”
Nghe Mị Lạp đối diện kêu la om sòm, trong khoảng thời gian ngắn Nghê Sơ Tuyết không biết trả lời cô ta như thế nào.
*Nghê Sơ Tuyết, cô cũng không nên bại hoại danh tiếng gia tộc chúng ta, như cô vậy so với tiểu tam khác nhau chỗ nào? Cô không danh không phận ngủ cùng Hạng Bạc Hàn, về sau, trong nhà của chúng ta ở trước mặt Hạng gia, như thế nào dám ngắng đầu lên nữa?”
Mị Lạp ở đầu dây bên kia, nghĩ hết biện pháp muốn kéo cô về, không quên mang một mặt đạo đức này ra nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết đỏ dần, có một loại khó chịu khiến đầu óc cô trống rỗng, tuy là cô không có như vậy, thế nhưng, lời nói của Mị Lạp vẫn vô cùng đả thương người khác.
“Chị, chị hiểu lầm rồi, em không có…” Nghê Sơ Tuyết muốn phản bác cô ta.
“Không có? Vậy thì chờ thời điểm Hạng Bạc Hàn cưới hỏi cô đàng hoàng, cô lại qua đêm tiếp! Hiện tại cô về nhà cho tôi.”
“Anh ấy bị thương, em không thể trở về được, em phải chăm sóc anh ấy.”
Nghê Sơ Tuyết nói nguyên nhân.
Mị Lạp cũng mặc kệ: “Anh ấy bị thương, đến phiên cô chăm sóc sao? Bên cạnh của anh ấy không phải có một đám người hầu hạ sao?”
“Em…” Nghê Sơ Tuyết không có cách nào phản bác cô ta nữa.
Nhưng cô cũng không biết, lúc cô nghe điện thoại đến bây giờ, ở cửa có một thân ảnh cao lớn đang đứng, đang híp mắt lắng nghe cô nghe điện thoại, khuôn mặt anh tuấn có chút không nỡ.
Mặc dù không biết cuộc đối thoại của chị em cô, nhưng qua ý tứ cũng đoán được một ít.
Hơn nữa buổi chiều nhận được một cuộc điện thoại của Mị Lạp, Hạng Bạc Hàn biết rõ tình cảnh của Nghê Sơ: Tuyết trước mặt Mị Lạp.
Lúc Nghê Sơ Tuyết đang không biết làm như thế nào, phía sau bỗng chốc truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Là điện thoại của chị em sao? Có thể để cho anh cùng cô ta nói hai câu hay không?”
Nghê Sơ Tuyết đột nhiên hoảng sợ, cô quay đầu, mới phát hiện người đàn ông phía sau đi tới, nội tâm cô căng thẳng, anh đến đây lúc nào?
Hạng Bạc Hàn đưa tay về phía Nghê Sơ Tuyết muốn cầm điện thoại di động, Nghê Sơ Tuyết ngần ra, nói với Mị Lạp ở đầu điện thoại kia: “Chị, Hạng tiên sinh muốn muốn nói chuyện với chị.”
Việc vui xuất hiện đột ngột này, làm cho Mị Lạp ở đầu giây bên kia ngạc nhiên xác thực hỏi một tiếng: “Thật sao?”
“Dạ”
Nghê Sơ Tuyết trả lời một câu, sau đó, đem điện thoại di động đưa cho Hạng Bạc Hàn, cô có chút khó hiểu, anh muốn nói gì với chị?
Mị Lạp ở đầu bên kia nahnh chóng tìm lại dịu dàng cho bản thân, cố gắng hướng về phía microphone bên này ngọt ngào chào hỏi: “Hi, Hạng tiên sinh đúng không? Chào anh.”
“Là tôi, ngày mai Mị Lạp tiểu thư có rảnh không?”
Giọng Hạng Bạc Hàn trầm xuống trực tiếp hỏi.
Những lời này, đối với Mị Lạp mà nói, quả thực thụ sủng nhược kinh! Thông thường hỏi người có thể hay không, chắc là muốn hẹn hò.
“Có có có, tôi đương nhiên có thời gian, Hạng tiên sinh có chuyện gì không?”
Trong tiếng của Mị Lạp tất cả đều là vẻ chờ mong.
*Trưa mai, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm.”
Hạng Bạc Hàn trực tiếp mời.