Thời Vũ Thành cùng quản gia bước vào ban đêm tháng ba ở Giang Châu trời vẫn rất lạnh nhưng ông ấy lo lắng đến nỗi đầu đã đổ mồ hôi!
Thời Vũ Thành từ trước đến nay ở trước mặt Thịnh gia còn không dám nói to, lần này đối mặt Thịnh Hàn Ngọc cũng không có sắc mặt tốt, hỏi: “Huyên Huyên đã làm sai chuyện gì, sao các người lại đuổi con bé đi?”
“Cô ấy không về nhà sao?” Thịnh Hàn Ngọc cau mày sâu hơn nhưng không tức giận.
Đúng lúc này Vương Dĩnh Chi đang đứng phía sau có người lại không dám đi ra, đột nhiên lao ra hét lớn với Thời Vũ Thành: “Ông gả đến nhà chúng tôi một kẻ ngốc như vậy, lại còn không biết xấu hổ mà đến đây truy cứu trách nhiệm sao? Muốn giở trò gì ở đây hả? Tôi nói cho ông biết Thời Vũ Thành, gả con gái mình cho nhà chúng tôi ông đã lấy đi rất nhiều quà hồi môn.
Nếu ông còn muốn đòi bồi thường, đừng mơ..”
Thời Vũ Thành phớt lờ bà ta, nói với Thịnh Hàn Ngọc: “Không, buổi chiều tôi ở nhà, cũng chưa hề nhìn thấy Huyền Huyễn trở về...!Con bé có thể đi đâu? Muộn như vậy nếu con bé gặp kẻ xấu bên ngoài thì sao?”
Thời Vũ Thành bật khóc, bất ngờ quỳ xuống bên Thịnh Hàn Ngọc: “Cậu chủ, tôi biết mình sai rồi.
Lúc đó tôi bị quỷ ám rồi mới dám để Huyên Huyện kết hôn.
Nếu anh tức giận thì hãy đánh tối mắng tôi như thế nào cũng được.”
Ông ấy run rẩy lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, hai tay đặt lên bàn trà: “Đây là quà hứa hôn của Huyền Huyên, cậu có thể lấy lại bất cứ lúc nào.
Tôi chỉ mong có thể đưa con gái mình trở về!”
Vương Dĩnh Chi thấy biểu hiện của con trai càng ngày càng không đúng, bà ta vội vàng bước tới kéo Thời Vũ Thành: “Ông làm loạn cái gì ở đây? Kẻ ngốc đó chạy lung tung làm mất việc của chúng ta.
Ông đi đi, nếu ông không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Bà ta nói như vậy nhưng lại lặng lẽ cầm lấy tấm thẻ, muốn bỏ vào túi của mình.
“Hừ!”
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên nhấc chân đặt lên bàn cà phê, bàn cà phê rung mạnh, Vương Dĩnh Chi còn chưa kịp cầm lấy, thẻ ngân hàng đã rơi xuống đất.
Quản gia dễ dàng nhặt được, bỏ vào trong túi của Thời Vũ Thành để ông ấy cất đi, dặn dò ông ấy đừng lo lắng, cậu chủ đã phải rất nhiều người ra ngoài tìm, cậu nhất định sẽ tìm lại được cô chủ!
Vương Dĩnh Chi bị Thịnh Hàn Ngọc đuổi khỏi biệt thự, trước khi đi còn cảnh báo trong tương lại bà ta không được bước chân vào biệt thự.
Những người hầu và vệ sĩ trong biệt thự có thể làm chứng những gì bà ta đã làm sau khi đến biệt thự, Vương Dĩnh Chi đổ hết mọi chuyện lên đầu Thời Du Huyên dù rằng cô không làm chuyện đó.
Hơn nữa bà ta phát hiện lại một lần nữa mình phán đoán sai, con trai bà ta dường như rất quan tâm đến kẻ ngốc đó.
Anh cử tất cả người của biệt thự đi tìm Thời Du Huyên, cảnh báo bà ta nếu không tìm được Thời Du Huyên thì chút tình cảm cuối cùng giữa hai mẹ con bọn họ sẽ chấm dứt.
Kẻ ngốc kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc đã biến mất!
Thịnh Dự Khải biết việc này lúc rạng sáng, anh ta ngay lập tức gọi cho Thời Vũ Kha để xác nhận, sau đó ổn định tâm trí của mình.
“Cậu chủ, điện thoại của cậu.”
Vẻ mặt quản gia rất khó xử nhưng vẫn thành thật báo cáo: “Là cậu hai gọi điện thoại tới, nói là cô chủ đang ở chỗ mình.”
Sắc mặt Thịnh Hàn Ngọc ảm đạm giận đến tái mặt: “Bà xã tôi ở chỗ chứ?”
Thịnh Dự Khải nuốt nước bọt, thừa nhận: “Đúng vậy, anh đuổi cô ấy ra ngoài, nửa đường em đã đón được cô ấy.
Bây giờ cô ấy đang ăn và sống ở chỗ của em, cô ấy nói không muốn quay lại nữa.”
“Chú dám động vào một ngón tay của cô ấy tôi nhất định sẽ cho chú chết mà không ai hay”
Thịnh Dự Khải cũng không nói lời thừa thãi: “Nếu như anh từ chức tổng giám đốc, chị dâu sẽ không có việc gì.”
“Tôi muốn nghe giọng cô ấy.”
12
Thịnh Dự Khải đã sớm chuẩn bị xong, anh ta đưa điện thoại cho Thời Vũ Kha, thuộc hạ của anh ta ở bên cạnh cố tình tạo ra âm thanh rất ồn ào.
Thời Vũ Kha giả giọng của Thời Du Huyên, nói: “Huyên Huyên ngoan lắm, Huyên Huyên không chạy lung tung...” Thịnh Dự Khải trả lời điện thoại: “Giờ thì anh tin rồi chứ? Tôi muốn nhận được điện thoại của ông nội lúc mười giờ.
Gọi đi, nếu không anh sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy”
Ông chủ nhận được điện thoại từ Thịnh Hàn Ngọc từ chối nhận chức tổng giám đốc, liền hỏi: “Hàn Ngọc, cháu nói thật cho ông biết, có người nào uy hiếp cháu đúng không?”
“Đúng vậy.” Anh trả lời rất nhanh.
Không có chuyện gì xảy ra ở Thịnh gia có thể che giấu khỏi mắt của ông nội, mà anh cũng không muốn giấu.
Ông nội thở dài: “Hàn Ngọc, bây giờ cháu chắc đã có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông nội rồi chứ? Đừng lo lắng, công ty sớm muộn gì cũng sẽ được bàn giao vào tay cháu, chỉ là chưa đến thời điểm thôi.”
Thịnh Dự Khải bị ông nội gọi đến văn phòng, mắng nhiếc nặng nề, sau lời mắng mỏ còn dặn sau này không được qua lại với cô chủ nhà họ Thời, yên vị làm tổng giám đốc!
Anh ta trong phòng chủ tịch miệng hứa sẽ đáp ứng, quay đầu lại đã đi tìm Thời Vũ Kha.
Thịnh Dự Khải luôn khiêm tốn đừng nghe ông nội khiển trách.
Anh ta vốn đã quen với việc bằng mặt không bằng lòng, lần này cũng vậy!
Thời Du Huyên ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao thì mới tỉnh dậy.
Cô đã ngủ rất ngon trên chiếc giường của chính mình trong căn hộ của chính mình, cũng không biết chuyện bên ngoài đang ráo riết đi tìm mình.
Thời Du Huyên lấy một hộp sữa và bánh mì sandwich trong tủ lạnh ra, cho vào lò vi sóng quay nóng lại, rồi bật máy tính vừa ăn vừa xem cổ phiếu.
12.
Cổ phiếu của Thịnh gia đã giảm ba ngày, hôm nay lại tăng lên một chút, chủ tịch còn gọi họp báo tuyên bố công ty không sao, cổ phiếu liên tục giảm chỉ là do biến động bình thường mà thôi.
Thời Du Huyên nuốt “ỰC” một ngụm sữa, có chút chột dạ.
Thịnh gia không cảm thấy có lỗi với cô nhưng cô đã đâm sau lưng Thịnh gia, bán khống cổ phiếu của người khác, liệu cô có bị trời phạt không?
Cũng may, chỉ ba ngày nữa, công ty lớn như Thịnh gia chỉ trong ba ngày rất nhanh sẽ có thể ổn định trở lại, nếu ông chủ Đinh Thịnh yêu cầu tiếp tục làm tổn thất Thịnh gia, cô sẽ không thể đồng ý.
Thời Du Huyên cho rằng chính Tập đoàn Đính Thịnh và Thịnh gia đã đạt được sự đồng thuận nên mới không để Thiên Mã tiếp tục ra tay.
Sau khi ăn sáng, cô thay một bộ đồ đen trắng, mang mặt nạ da người mỏng, trang điểm đậm trên mặt nạ, đeo tóc giả vào.
Ánh mặt trời vừa phải, phơi người dưới ánh nắng ấm áp rất thoải mái.
Thời Du Huyên đã hai mươi tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên cô tung tăng xuống phố mà không phải lo lắng về việc bị phát hiện hay bị trách mắng nếu về nhà muộn.
Cô ngẩng đầu hít sâu bầu không khí trong lành bên ngoài, cảm giác tự do thật tuyệt!
Thời Du Huyên đã lên kế hoạch từ trước, cô bị mẹ chồng “đuổi” ra khỏi biệt thự, trong vài ngày tới cố định quay lại làm thủ tục ly hôn với Thịnh Hàn Ngọc.
Anh ta nên đồng ý, thậm chí còn cầu không được ấy chứ?
Một thời gian sau khi kết hôn, cô không gặp Thịnh Hàn Ngọc nhiều.
Thời Du Huyên nghĩ rằng anh cũng ghét cô, nếu không mẹ anh sẽ không tự mình đến biệt thự để đuổi mình đi.
Cô không cần sở hữu cổ phần của Thịnh gia và Thịnh Hàn Ngọc yêu cầu quản gia mua cho cô ấy đồ trang sức và quần áo cô cũng không cần, cô chỉ cần tự do.
Sau khi lấy lại tự do, cô giả vờ ngã và chữa lành căn bệnh “ngớ ngẩn”, rồi tự mình đứng lên và bắt đầu cuộc sống mới.
Cô kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc thay cho Thời Vũ Kha, cô cũng báo đáp công ơn dưỡng dục bao năm của bố nuôi, kể từ đó hai người không còn nợ nhau, đường ai nấy đi.
Thời Du Huyền đã mua sắm trong trung tâm thương mại được một ngày, cô cảm thấy hai mắt thật không đủ dùng.
Cô nhìn mọi thứ đều tốt, cô tò mò muốn xem mọi thứ và cô muốn mua nó.
Vì vậy khi trở về, trên tay cô đầy ắp đồ, ngoài váy áo và trang sức cần thiết cho việc tiếp khách, cô còn mua rất nhiều đồ dùng và chuẩn bị đưa vào căn hộ.
Trong tương lai, căn hộ sẽ là nhà, là nơi cô sẽ sống hàng ngày phải có “hơi người”, nay đã quá vắng vẻ và đơn điệu, Thời Du Huyên sẽ trang trí cho ngôi nhà thật ấm áp và dễ thương.