TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI



Anh nói: “Ảnh Tử không có hèn hạ như cô.”
Ngày hôm nay đúng là không có cách nào nói chuyện êm đềm được nữa.

Thời Vũ Kha chưa từng bị người đàn ông nào gièm pha trắng trợn như vậy, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn là đối tượng được đàn ông theo đuổi nhưng hai ngày nay cô ta liên tục bị từ chối, hơn nữa đàn ông từ chối cô ta còn là vì cái người phụ nữ xấu xí kia!
Cô ta ghen tỵ tới mức đỏ mắt, trong lòng thầm mắng Ảnh Tử: “Cái đồ xấu xí để tiện, cô ta là cục đá trong hầm cầu vừa thối lại vừa cứng, các người đều là kẻ mù mới đi nhìn trúng cô ta!”
Trong lòng Thời Vũ Kha tức giận gần chết nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra ngoài.

Cô ta cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với Thịnh Hàn Ngọc: “Anh Thịnh, chúc tôi sinh nhật vui vẻ đi!”
“Sinh nhật vui vẻ” Thịnh Hàn Ngọc bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm: “Bây giờ cô có thể nói được chưa, Ảnh Tử ở đâu, cô ấy là
ai?"
Người phụ nữ không trả lời, lại ngửa cổ lên uống cạn rượu Vang Đỏ trong ly, sau đó đung đưa ly rượu không, nhắc nhở: “Tôi đã uống cạn rồi, anh cũng phải uống cạn mới được.”
Thịnh Hàn Ngọc không muốn nói nhảm với cô ta nữa, vì thế lập tức ngửa cổ lên uống cạn hết rượu trong ly.

Ánh mắt Thời Vũ Kha mê ly, thân thể nghiêng về phía trước hờn dỗi: “Chẳng lẽ anh không tò mò tôi là ai sao? Từ lúc anh tiến vào cho tới bây giờ ba câu đều không rời khỏi người phụ nữ kia, người ta giận rồi đấy!”
Chân mày anh đã nhíu lại thành một cục, người phụ nữ này nhiều lần đụng chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, lại còn ở bên cạnh anh điên cuồng thăm dò tự tìm đường chết.

Anh đột nhiên ra tay, dùng sức bóp lấy cần cổ trắng nõn thon dài của của cô ta.

Thời Vũ Kha ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chiều này, cổ bị người ta bóp nghẹt đến nổi không thể hít thở, hai mắt trợn trừng.

“Buông...!buông ra!”
Trong cổ họng cô ta khó khăn phát ra hai chữ, sau đó ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra được.

Thịnh Hàn Ngọc đã từ bàn đối diện vòng qua đây, bóp chặt cổ cô ta ấn vào tường, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản, giống như đang nói đến chuyện thời tiết: “Tôi cam đoan cho dù hôm nay cô có chết ở chỗ này cũng không cất được một tiếng nào, cô có tin không?”
Thời Vũ Kha liều mạng giãy giụa, hai tay dùng sức gỡ ngón tay của anh ra, tiếc rằng ngón tay của anh lại giống như kìm sắt, cơ bản không thể di chuyển được dù chỉ một chút!
Hơi thở của cô ta càng ngày càng dồn dập, gần như sắp không thở được nữa rồi.


Bây giờ Thời Vũ Kha mới bắt đầu hối hận, cô ta hối hận bản thân.

đã chọc giận anh, nếu như cô ta thật sự chết ở chỗ này thì coi như xong đời.

Anh cũng không thật sự muốn lấy mạng cô ta mà chỉ muốn hù dọa cô ta một chút, để cho người phụ nữ này nói thật mà thôi.

Anh nhìn thấy trên mặt cô ta lộ vẻ hối hận, đang muốn thả tay, người phụ nữ trước mặt đột nhiên thay đổi dáng vẻ.

Ngũ quan vặn vẹo, đau đớn của Giản Di Tâm đang ở trước mặt của anh, cô ấy bị lửa lớn hừng hực vây quanh.

“Di Tâm đó à? Di Tâm, có phải là em không?”
Anh vội vàng buông tay, người phụ nữ mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực của anh.

Lửa đã yếu đi rất nhiều, người phụ nữ trong ngực lại thay đổi dáng vẻ, biến thành Thời Du Huyên.

“Thời Du Huyên? Trong thời gian dài như vậy cô đã đi đâu? Tôi đã phái rất nhiều người tìm cô ở khắp nơi nhưng lại tìm không được!”
Anh nói xong lập tức cảm giác không thích hợp, cực kỳ không thích
hợp.

Nhiệt độ trên thân thể anh nóng giống như đang bị lửa thiêu, ngọn lửa này là đốt từ trong lòng đốt ra, người trước mặt trong chốc lát biến thành dáng vẻ của Giản Di Tâm, chốc lát sau lại biến thành dáng vẻ của Thời Du Huyên, thế nhưng mùi nước hoa lạ lẫm kia lại nhắc nhở anh, người phụ nữ trong lòng này hoàn toàn không phải là ai trong hai người.

Người phụ nữ kia xích lại gần môi của anh, muốn hôn anh.

Ngón tay cô ta trượt xuống trước ngực của anh, giống như là có ngàn vạn con kiến đang bò trong lòng.

“Cút ngay!”
Anh dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại hất cái người đang ở trên người anh ra, đẩy người phụ nữ giống như là bạch tuộc này ra khỏi cơ thể, nhanh chóng gọi điện thoại cho thuộc hạ trước khi người phụ nữ kia nhào tới một lần nữa.


Vệ sĩ đạp cửa xông vào đỡ anh đi ra, trước khi ra khỏi cửa còn hỏi anh định xử lý người phụ nữ trong phòng ra sao?
“Ném ra đường đi!”
Cô ta muốn tính kế anh thì phải nhận lấy cái giá đắt cho việc tính kế anh!
Nhiệt độ trên người anh càng lúc càng cao, anh xé mở áo sơ mi, vệ sĩ đưa qua cho anh một chai nước suối, anh trực tiếp nhận lấy mạnh mẽ uống liền mấy ngụm, còn lại đều xôi từ trên đầu xối
xuống.

Ngọn lửa trong lòng tạm thời bị áp chế, đầu óc anh cũng tỉnh táo hơn một chút nhưng mà anh biết cái này chỉ là tạm thời, dược tính của thuốc rất mạnh, chút nước này cơ bản là không đủ dùng.

“Cậu chủ, hay là tôi tìm một người phụ nữ cho cậu chủ nhé?” Vệ sĩ đề nghị.

Thịnh Hàn Ngọc nói: “Không cần, chở tôi tới nhà trọ đi.”
“Vâng.”
Khách sạn cách nhà trọ cũng không xa, lúc anh đi tới dưới lầu, Thời Du Huyên đang ở trong này thu dọn đồ đạc.

Lần trước cô đi quá vội vã, chỉ xách theo con gấu bông và máy tính, còn lại cái gì cũng không mang theo.

Thịnh Hàn Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào Ảnh Tử không buông, Thời Du Huyên sợ anh tới nhà trọ sẽ phát hiện ra manh mối cho nên cô mới cố ý gấp gáp trở về hủy hết chứng cứ!
Mặt nạ da người để trong ngăn kéo, máy tính để bàn để ở mặt bàn, còn có bức chân dung tự họa mà cô tiện tay vẽ cho bản thân...!
Nếu như bị phát hiện ra thì thật phiền phức.

Tất cả mấy thứ này đều được cô đựng trong một cái túi to, cô đang chuẩn bị đi, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng, còn có âm
thanh nói chuyện ở cửa.

“Cậu chủ, cậu chủ ở một mình có được không đấy?”
“ít nói nhảm đi, các người giữ ở cửa cho tôi, cho dù là ai cũng không cho phép tiến vào.”
Anh chống đỡ lâu như vậy, dược tính lại một lần nữa dâng lên, bây giờ cái gì anh cũng nhìn thấy mơ hồ, duy chỉ có nhìn người là rõ ràng.


Anh nhìn ai cũng giống như Giản Di Tâm, lúc lại giống Thời Du Huyên, hai người kia cứ không ngừng luân phiên chuyển động ở trước mặt anh, anh chỉ có thể hung hăng bóp lấy cổ mình, dùng cảm giác đau đớn để duy trì tỉnh táo.

Trong nháy mắt trước khi cửa mở, Thời Du Huyên đã trốn vào trong
toilet.

Anh tiến vào phòng đóng cửa lại, trực tiếp vọt vào phòng tắm ở phòng ngủ chính.

Nước lạnh từ vòi hoa sen phun xuống dưới, anh vùi mình một hồi lâu, nhiệt độ giống như lửa thiêu trên người mới hơi giảm xuống.

Thời Du Huyên đang trốn ở toilet nghe tiếng nước chảy ào ào” trong phòng tắm, vẻ mặt giống như đưa đám, cô rất sợ người nào đó sẽ đi tới.

Lúc trước khi cô ra cửa đã cố ý hỏi thăm qua, quản gia nói cậu chủ
đã đi ra ngoài gặp mặt một người vô cùng quan trọng, hẹn ở khách sạn Vương Tử.

Không phải nói anh tới khách sạn rồi sao, sao lại chạy tới phòng trọ của cô làm gì?
Mặc dù cô không nghe rõ vệ sĩ ở ngoài cửa nói gì nhưng lại có thể láng máng nghe được mấy chữ “bỏ thuốc”, "trúng chiêu”.

Chẳng lẽ anh bị người ta bỏ cái loại thuốc kia sao?
Mặc dù cô chưa từng thấy qua nhưng cũng có nghe nói qua, Thời Vũ Kha thường xuyên coi loại phim truyền hình có diễn biến như vậy.

Không lẽ người hẹn anh tới khách sạn Vương Tử chính là Thời Vũ Kha à?
Cô cảm thấy rất có khả năng.

Bây giờ cô rất muốn đi ra ngoài, thế nhưng có vệ sĩ canh gác ở cửa, cô cơ bản là không thể ra được, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, khẩu cầu ông trời khai ân để cho Thịnh Hàn Ngọc bị bỏ thuốc tới nhanh đi nhanh, chờ anh đi rồi cô sẽ lập tức rời khỏi đây.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thời Du Huyên đứng ở toilet nửa tiếng lại dài giống như trôi qua một thế kỷ.

Rốt cuộc tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra bản thân cao hứng quá sớm,
bởi vì Thịnh Hàn Ngọc đang quấn khăn tắm trên lưng, điên cuồng chạy băng băng trên máy chạy bộ ở phòng khách...!

Xuyên qua lớp kính mờ của toilet, cô có thể thấy được bóng dáng trên máy chạy bộ kia.

Bây giờ cô chỉ hy vọng anh nghìn vạn lần đừng có nhìn tới bên này, hy vọng độ tối của cái toilet này có thể bảo hộ được cô.

“Bich!"
Cô chỉ lo nhìn qua cửa kính, cái túi to trong tay không cầm chắc rơi xuống đất.

Trái tim của cô đã sắp sửa phóng thẳng từ trong lồng ngực ra ngoài, hận không thể và cái miệng rộng của bản thân, sao lại không cẩn thận như vậy được chứ, sao lúc này mà còn phát ra tiếng động nữa?
Hối hận vô ích, anh đã phát hiện ra rồi.

“Ai ở bên trong?”
Anh cảnh giác hồ lên một tiếng, cũng không quên đeo kính râm lên, từng bước một đi về phía cô.

Làm sao bây giờ?
Không gian trong toilet bít bùng, ngoại trừ cửa ra ngay cả cửa sổ cũng không có, muốn không bị phát hiện chạy ra ngoài cơ bản là không có khả năng.

Mắt thấy anh càng ngày càng gần...!
Thời Du Huyên trong cái khó ló cái khôn, lấy mặt nạ từ trong túi ra đeo lên mặt.

Không có nhựa cao su, mồ hôi trên mặt cũng thể dán dính lại được, nhìn qua không có gì bất ổn.

Anh đẩy cửa toilet ra, vừa vặn đối diện với gương mặt của Ảnh Tử!
“Cô là ai?”
Anh dùng sức lắc đầu, sợ là lại xuất hiện ảo giác nhưng không sai, khuôn mặt xuất hiện trước mắt vẫn là Ảnh Tử.

“Đi ra đây”
Anh thô bạo kéo Thời Du Huyên từ trong toilet ra, kéo cô đi tới phòng khách.

“Anh muốn làm gì? Buông ra, khốn kiếp, anh buông tôi ra!”
Mặt mày Thời Du Huyên đỏ bừng, chuyện xảy ra tối hôm đó không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu của cô, hơn nữa bây giờ trên lưng anh chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, anh lại bị bỏ thuốc...!làm cho cô khó mà không nghĩ tới phương diện kia.


Bình luận

Truyện đang đọc