Chương 1022
Tại sao cô lại dặn dò nhiều như vậy, sợ Ôn Mạc Ngôn đến nhà sẽ phạm phải lỗi sai gì đó làm thay đổi ấn tượng tốt mà chú thím đối với anh ta sao?
Anh ta chỉ là đồng nghiệp, hàng xóm, bạn của mình mà thôi, cũng chẳng phải là ai của mình mà đến mức phải dặn đi dặn lại nhiều như thế?
Chắc chắn là mình điên rồi.
Cô ấy không khỏi tự cười mình, không nên nghĩ quá nhiều.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe của tiểu khu, hai người vừa xuống xe, không ngờ ngay cổng có một chiếc xe vào tiểu khu nhưng không giảm tốc độ mà lướt nhanh qua.
Bạch Thư Hân còn chưa kịp phản ứng thì một giây sau đã rơi vào cái ôm của Ôn Mạc Ngôn.
Cô được Ôn Mạc Ngôn ôm chặt trong lòng, chớp mũi trận ngập mùi hương bạc lành lạnh sạch sẽ người anh. không biết vì sao, trái tim của cô lại đập mạnh.
Ôn Mạc Ngôn buông lỏng cô ấy ra, thấy bộ dạng hồn vía lên máy của cô ấy thì vô cùng lo lắng. Không biết từ lúc nào, anh ta đã không cần đến sự bảo vệ của Bạch Thư Hân nữa mà tự mình đảm đương đứng chặn phía trước cô ấy
“Em không sao chứ? Có phải vừa rồi làm em sợ không? Người tài xế này cũng thật là vô văn hóa, đợi lát nữa tôi đi xem camera giám sát, chắc chắn phải bắt anh ta xin lỗi em “Không cần đầu, tôi không sao, đi thôi.
Cô ấy nhàn nhạt nói, cố gắng khống chế giọng điệu của mình cho bình thường, không dám nhìn vào mắt anh ta.
Cô ấy vô thức lùi lại một bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra, cứ có cảm giác đến gần anh ta thì mình cũng sẽ trở nên kì lạ.
Trước đây cô ấy không thể này.
Hai người một trước một sau đến nhà Bạch Hoàng Nham.
Mẹ Bạch mở cửa, thấy cả hai đến chung thì có cảm giác rất thành tựu, giống như nhìn thấy con gái dẫn con rể về nhà vậy.
Mẹ Bạch thấy Ôn Mạc Ngôn xách theo túi lớn túi nhỏ thì có hơi không vui. “Đến thì đến làm gì mà phải mang theo đó là nào nhà chủ thim bảo cháu đến ăn cơm là để tặng quả cho chủ thỉ 42 “Thư Hân, cháu cũng thật là, sao cháu không nói cho Ôn Mạc Ngôn?”
Bạch Thư Hân nghe thể thì hơi ngượng ngùng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sao cô ấy phải nói chứ, cô ấy cũng đâu phải vợ anh ta l
Ôn Mạc Ngôn cười ấm áp nói: “Không sao, nên như vậy.”
“Được rồi được rồi, mau thay giày rồi vào trong đi, cơm canh có ngay đây.”
Lúc này, Bạch Hoàng Nham từ trên lầu xuống, thấy bọn họ đến thì vui đến tít cả mắt. “Ôn Mạc Ngôn với Thư Hân đến rồi à, mau vào đi. Biết đánh cờ không? Cờ tướng?”
“Cháu biết chơi cờ vây”
“Cháu còn biết chơi cờ vây à? Ấn tượng đẩy, lớp trẻ bây giờ đều quên những thứ này rồi. Đúng lúc lắm, nhà chủ có cờ vậy, chúng ta đầu một ván. Ván cờ này như đánh trận vậy, cần phải bày binh bố trận, chú muốn xem xem kỹ năng của cháu thế nào
Bạch Hoàng hư tìm được trí âm, với kéo Ôn Mạc Ngôn lên tầng
Bạch Thư Hân hơi bất lực, lúc đầu còn tưởng chủ chắc chắn sẽ ghét bỏ một nhân tài” như vậy, nhưng không ngờ chủ lại thế này