Chương 2247
“Nếu không thì sao bà có thể theo tôi về nhà? Đây không phải là nhà của tôi, nhà của tôi ở ngoại ô phía tây! Tân Nhâm Thành, đừng tưởng rằng tôi không làm gì được với ông, tôi cảnh cáo ông đừng đi quá xa…”
Quý Thiên Kim còn chưa nói xong, Tân Nhâm Thành đột nhiên cúi người hôn bà ấy, trực tiếp chặn cái miệng nói nhảm của bà ấy.
Quý Thiên Kim sửng sốt, tuy không còn trẻ nhưng cho đến nay thì Tân Nhâm Thành vẫn là người đàn ông duy nhất tiếp xúc thân mật với bà ấy.
Hai mươi năm qua, tình cảm vẫn luôn bị vây trong khung cửa sổ, giống như một vũng nước đọng, không có một chút dao động nào.
Nhưng hôm nay… bà vậy lại bị cưỡng hôn.
Sự khôn khéo của khi chống lại các doanh nhân giàu có không thể phát huy hết được, đầu óc trống rỗng, ngây ra như bị sét đánh.
Tân Nhâm Thành hôn sâu hơn, cuối cùng Quý Thiên Kim cũng tỉnh táo lại, dùng hết sức đẩy ra.
Bà ấy lau miệng nói: “Ông là chó à? Muốn gặm cái gì gặm à?” Người phụ nữ vốn luôn nghiêm khắc điềm đạm giờ phút này đã không thấy bóng dáng đâu, đôi mắt xinh đẹp nhìn thăng vào Tân Nhâm Thành.
“Tôi quá đáng thì bà sẽ làm gì tôi?”
“Ông… ông đùa giỡn tôi sao? Ông có biết hành vi bây giờ của ông đã có thể kết thành tội phạm…”
Bà ấy còn chưa nói hết lời, Tân Nhâm Thành đã uy hiếp: “Nếu nhắc đến luật pháp với tôi, tôi sẽ mạnh tay hơn.”
“Sức mạnh của đàn ông, bà biết mà?”
Ông ta còn nhấn mạnh thêm hai chứ “sức mạnh”.
Quý Thiên Kim tức giận đến mức cả người tun lên, thời gian quan bà ấy luôn là người uy hiếp người khác, không ngờ bây giờ lại bị người ta uy hiếp như thế này.
Cho dù bà ấy có mạnh mẽ và độc đoán thì cuối cùng bà ấy cũng là phụ nữ.
Phụ nữ và đàn ông ở chung một phòng, cô nam quả nữ, lúc nào người phụ nữ cũng chịu thiệt.
Quý Thiên Kim nhíu chặt mày, trước đây cũng chưa từng thấy ông ta có khí phách như vậy, đã một năm không gặp, sao có thể giống như bị đánh hộc máu gà như vậy chứ.
Ông ta biến thành Quý Cảnh An để lừa mình đến đây, chẳng lế ông ta đã biết…
Đồng tử của bà ấy co rút lại, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng.
“Ông biết cái gì rồi?”
“Vậy bà biết cái gì? Tại sao lại không nói cho tôi biết? Quý Thiên Kim?”
Tân Nhâm Thành cũng thu hồi nụ cười xấu xa, đôi mắt phượng thật sâu, không hề chớp mắt nhìn Quý Thiên Kim, bước từng bước tới gần bà ấy.
Bà ấy vô thức lùi lại phía sau, cảm giác được trên người Tân Nhâm Thành có một luồng khí mạnh mẽ áp chế khiến bà ấy khó thở.
Bà ấy thực sự cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng, bả vai gầy của bà ấy đập vào bức tường lạnh lẽo, bà ấy hoàn hồn lại và phát hiện mình không còn nơi nào để lùi.
“Ông… ông muốn làm gì? Đừng có làm càn, nếu không anh trai của tôi, hay cháu trai của tôi, phía sau tôi có cả một gia đình…”
“Tôi đã trách bà bỏ đi không từ biệt rồi biến mất không tăm tích. Tôi đã đi tìm bà hai mươi năm, nhưng một năm trước bà đã cho ta một câu trả lời tàn nhẫn. Nếu không phải lần này quay lại xử lý chuyện của Ngôn Dương và chợ đen thì tôi cũng không thể gặp lại bà”
“Suýt chút nữa tôi giống như đà điểu trốn chui lủi cả đời sợ bà sẽ tránh né tôi. Tôi biết bà là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, lúc nào cũng nghĩ một đàng làm một nẻo. Nhưng mà tôi tin, tôi không có cách nào giữ nổi lý trí với bà”