Chương 241
“Chưa…chưa hiểu lắm, anh nói nhanh quá, não em có hạn, không tiếp thu được nhiều đến thế.”
Cô có chút không hiểu rõ, những chuyện nhỏ nhặt ấy đối với cô chẳng tính là gì, sao mà trong mắt Cố Gia Huy lại trở nên lớn lao đến nỗi khiến anh khắc sâu như thế cơ chứ? Cô chỉ cố gắng hết sức đối đãi anh thật tốt, vì anh cũng chẳng đối xử tệ với cô chút nào.
Cuộc sống vốn nên có qua có lại, nên cô bằng lòng như thế.
“Vậy thôi không cần nói nữa.”
“Hả?”
Sau đó, môi cô bị khoá chặt lại.
Đây là nụ hôn thứ ba rồi.
Vẫn ôn nhu đằm thắm như vậy.
Hứa Minh Tâm như cảm thấy bản thân đang đắm mình trong một dòng suối nước nóng, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra. Đầu óc cô choáng voáng, không có khả năng làm chủ suy nghĩ của mình nữa.
Một hồi lâu, anh lưu luyến rời xa đôi môi ấy, mắt phượng sâu lắng khe khẽ nhìn cô, yết hầu cử động lên xuống, như đang cố nén lại.
“Bây giờ em còn điều gì không hiểu nữa không? Anh dùng miệng dạy em cũng được.”
“Hình như em hiểu một chút, mà em cũng không hiểu một chút.”
“Vậy tiếp tục thôi.”
Cố Gia Huy cũng lười phí lời, tham lam cuồng vọng độc chiếm đôi môi đỏ mọng ấy của cô, mềm mại, đậm đà, còn vương vị ngọt nữa, thử thế nào cũng không đủ.
Anh ước gì có thể cùng cô triền miên trong cơn say bất tận lan vào xương tuỷ, ước gì có thể độc chiếm cô trên từng tấc thịt.
Anh muốn làm tới, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm đưa hai tay đẩy ra, chặn lại ngay trước mặt anh.
“Em hiểu rồi, không cần dạy em nữa đâu!”
“Anh thấy em vẫn chưa hiểu lắm đâu, hiểu không cặn kẽ chút nào, tiếp tục giao lưu đi, để em có thể hiểu được tiếng lòng anh, sao hả?”
“Không cần, thật sự không cần đâu, em hiểu rồi mà!”
“Vậy em nói anh nghe, em hiểu được những gì nào?”
Cố Gia Huy vẫn còn chưa thoả mãn, anh liếm liếm môi, đôi mắt phượng như chén mực bị đổ, chỉ còn một màu đen sẫm lại, sâu nặng không muốn rời đi.
Cô khẽ nhìn vào bóng hình mình phảng phất nơi đáy mắt anh.
Trong mắt anh, chẳng có gì khác, chỉ có cô.
Trong đôi mắt ấy, chẳng có ai cả, chỉ có chính mình.
Đến bây giờ, đầu óc Hứa Minh Tâm vẫn rối bời cùng cực, làm gì có tâm tư đi suy nghĩ đến chuyện gì nữa.
Cô chỉ biết, mình đang cãi nhau với Cố Gia Huy.
Trước khi anh đến, cô đã dặn sẵn lòng mình, nhất quyết không ở cùng với anh được.
Cô không thể mất phương hướng thế chứ, sao lại mềm lòng trước vài lời ngon tiếng ngọt của anh thế này…
Bây giờ mềm lòng một khắc, sau này sẽ ân hận một đời đó.
“Cố Gia Huy.Anh…anh hà cớ gì phải đi cưới một người vợ vô dụng như em chứ?” Cô khe khẽ rũ mi mắt, vân về đôi tay nhỏ của mình, e dè mà nói.