Chương 2117
Rõ ràng là đã bị Bạch Thư Hân làm tổn thương đến thương tích đầy mình, Ôn Mạc Ngôn vẫn đứng trước mặt cô ấy, đưa cho cô ấy một con dao sáng loáng, để cô ấy có cơ hội làm bản thân mình bị thương lần nữa.
Nếu thật sự hận cô ấy, lẽ ra Ôn Mạc Ngôn nên trả thù một cách dứt khoát và quyết liệt, hà tất anh ta phải như vậy, khiến bản thân không thể tìm thấy niềm vui.
Ôn Mạc Ngôn không thể tuyệt tình tuyệt ý, cũng không thể tàn nhãn với Bạch Thư Hân, chỉ có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình…
Bạch Thư Hân nghe thấy những lời từ tận đáy lòng của Ôn Mạc Ngôn, đầu mũi cô ấy cũng chua xót.
‘Viền mắt ẩm ướt như có một ít chất lỏng ấm áp muốn trào ra.
Cô ấy cố kìm lại không khóc mà ngoan ngoãn cúi đầu trong lòng Ôn Mạc Ngôn.
Anh ta không phân biệt được hiện thực và mộng cảnh, cho rằng chỉ có ở trong mơ anh ta mới có thể hoàn toàn có được cô ấy.
Anh ta tình nguyện cả đời này cũng không cần tỉnh lại, cảm giác ôm Bạch Thư Hân trong lòng giống như đã có được cả thế giới vậy.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, Ôn Mạc Ngôn dần dần chìm vào giấc ngủ, còn Bạch Thư Hân thì thở phào.
một hơi, nhắc nhở bản thân không nên tham lam.
Thần trí Ôn Mạc Ngôn không tỉnh táo, chẳng lẽ mình cũng hồ đồ theo anh ấy sao?
Cô ấy đứng dậy khỏi ngực Ôn Mạc Ngôn, nhìn dáng vẻ yếu đuối nhếch nhác của người đàn ông này, tim cô ấy đau đến khó thở.
Cô ấy kìm lòng không đặng mà đưa bàn tay nhỏ bé lên vuốt ve gương mặt anh ta, khẽ chớp mắt một cái, những giọt nước mắt nóng hổi cứ lặng lẽ rơi xuống.
“Sao anh lại ngốc nghếch, ấu trí như vậy? Em đối xử tệ bạc với anh như thế, tại sao anh vẫn khăng khăng một mực thích em?
“Rõ ràng biết là đau khổ nhưng vẫn không chịu tự thoát khỏi nó, anh là đồ ngốc đấy à?”
Bạch Thư Hân lau nước mắt nhưng càng lau, nước mắt càng chảy xuống nhiều hơn.
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy mình đã đủ tàn nhẫn mới có thể có đủ can đảm để buông bỏ Lệ Nghiêm.
Nhưng tại sao đến Ôn Mạc Ngôn, cô ấy lại không có điểm dừng như vậy?
“Ôn Mạc Ngôn, từ lúc em chọn con đường đó, quyết định thành toàn cho anh, chúng ta đã không thể quay lại được nữa.
Anh đã có vợ, có con, còn có nhà họ Ôn đè nặng trên vai, em không thể tùy hứng, cũng không thể để anh tùy hứng làm càn được…”
Cô ấy cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mỏng của Ôn Mạc Ngôn một nụ hôn.
Một nụ hôn tràn đầy cay đắng và chua xót.
Bạch Thư Hân mang theo tâm trạng tríu nặng ra phòng khách, mệt mỏi năm xuống ghế sô pha, thân thể nhỏ bé cuộn tròn lại thành một quả bóng.
Cô ấy gửi tin nhắn cho Hứa Minh Tâm, bảo cô không cần lo.
lắng cho mình rồi nặng nề thiếp đi.
Giấc mơ này không hề yên ổn mà vô cùng đau đớn.
Không thể nói là đau chỗ nào, cả người cô ấy đều thấy không thoải mái, mà dường như cô ấy còn bị bóng đè, không thể thoát ra được.