Chương 1035
“Tại sao anh lại lao lên đó, tôi sống hay chết thì liên quan gì tới anh ư? Quan hệ của chúng ta thân thiết lắm hả? Chúng ta có mối quan hệ yết gì ư?”
“Có liên quan mà… Em chết rồi tôi sẽ rất khó chịu. Nếu tôi biết em đang ở trên đó, tôi lại là người chỉ biết giữ mạng mình nên chỉ có thể ở bên dưới cầu chuyện cho e thì tôi sẽ hận chính bản thân mình.”
“Thế anh lao lên đó thì làm được gì chắc? Nhỡ đâu… Nhỡ đâu lần này anh không được may mắn như thế, bỏ cả mạng mình lại đó thì phải làm sao?” Cô tức giận nói, nước mắt cứ tuôn rơi như mưa, hệt như vòi nước đã mở van nên không cách nào ngừng lại được. “Tôi cũng không biết mình có làm được gì không nhưng tôi biết mình nhất định phải đi lên, tôi không thể bỏ lại em một mình ở đó được. Cũng may là em không có ở trong nhà, tôi thật sự rất sợ em ngủ quá say và hít phải quá nhiều khói độc. Tôi định rời khỏi đó rồi nhưng nhà kế bên có một bé gáo, tôi nghĩ mình có thể cố… “Tại sao anh lại nghĩ cho nhiều người như thế hả? Anh là tên ngu ngốc! Anh thật sự rất ngu đó anh có biết không hả?”
“Nhưng… Tôi trông thấy em ngoài hành lang, tại sao em phải chạy lên?” Ôn Ngụy Phong hỏi từng chữ một.
Căn phòng… Nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, hơi thở của Bạch Thư Hân trở nên rối loạn, khoảnh khắc đó miệng cô cứ mấp máy mãi những không thể thốt ra nổi một chữ nào. “Thư Hân, tại sao em lại chạy lên đó? Nói cho tôi biết tại sao em lại… Anh ta hỏi cực kì nghiêm túc, đôi mắt màu trà trở nên sâu hơn.
Y tá bôi thuốc xong thì cực kì biết điều ra khỏi đó và tiện thể đóng của cửa phòng lại cho hai người, để đôi trai gái có đủ không gian riêng tư.
Căn phòng cực kì im ắng.
Ôn Ngụy Phong lại hỏi thêm lần nữa nhưng là Bạch Thư Hân vẫn không thể đáp nổi một lời.
Nước mắt vẫn còn vương trên hàng mi, run run như chợt rơi xuống, hai mắt nhòe đi.
Nhưng bóng dáng Ôn Ngụy Phong trong đôi mắt ấy lại cực kì rõ nét.
Tại sao cô ấy phải… Chạy lên?
Câu hỏi đó cứ hiện ra trong đầu Bạch Thư Hân, cô ấy suy nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được tại sao mình lại muốn chạy lên đó.
Cô luôn m quá ngu ngốc nhưng hành đụng cua co ay lúc đó thì sao? guy Phong hay ho lắm, không để ý đế Mua thành công hình các kiểu “Anh nghĩ ngợi cho khỏe đi, tôi… Tôi đi làm.
Cô ấy quýnh lên, vội vàng nói ra những lời đó rồi không thể ngồi lại đây được nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.
Ôn Ngụy Phong lập tức trở nên nóng nảy nhảy từ trên giường xuống, chỉ là anh ta không kịp đứng vững nên ngã nhào.
Tiếng té ngã lớn khi anh ta ngã xuống khiển Bạch Thư Hân hoảng hốt, vừa quay đầu lại thì đã trông thấy anh ta thảm thương ngã ngồi trên sàn nhà.
Tay bị thương chống dưới mặt đất, miệng vết thương nhanh chóng vỡ ra, băng gạc thấm đầy máu tươi.
Làm sao Bạch Thư Hân dám bỏ đi cho được nữa, cô vội vàng xoay người lại đỡ anh ta lên.
Cô ấy đang chuẩn bị ấn chuông gọi người trên đầu giường thì không ngờ Ôn Ngụy Phong lại nhanh chóng nắm được tay cô, cổ chấp nhìn cô chằm chằm với đôi mắt sáng rực lên như đuốc. “Em cũng lo lắng cho tôi đúng chứ?”
“Chỉ là sự quan tâm của bạn bè với nhau thôi!” Cô ấy nhíu mày lại thật chặt, ngoài điều này ra thì Bạch Thư Hân chẳng nghĩ ra được lý do nà khác.
Cô ấy hoàn toàn không có khả năng yêu Ôn Ngụy Phong, trong lòng cô vẫn còn hình bóng của Lệ Nghiêm chưa buông xuống được.
Hơn nữa Ôn Ngụy Phong hoàn toàn không phù hợp với những tiêu chuẩn cô đặt ra, cô ghét nhất là những người đàn ông yếu ớt như thế cơ mà?”