Chương 957
Ngôn Minh Hi rất lý trí, súng lục đặt ở trên người bà ấy từ đầu đến cuối đều không bỏ xuống, chính là để để phòng Ngôn Dương và Ảnh Họa Bì sẽ đột nhiên ra tay trước, Ông ta buông một bàn tay ra, lay lay bà vai bà ấy, nói: “Thẩm Thanh, em phải nên vui sướng mới đúng lúc trước em là vì con, bất đắc dĩ gả cho câu ta, bây giờ con là của hai chúng ta, em không còn có bất cứ gánh nặng tâm lý gì nữa, cả nhà chúng ta có thể đoàn tự rồi.”
Thầm Thanh giống như không nhìn thấy ông ta, đẩy tay ông ta ra, đi về phía Ngôn Dương. “Thẩm Thanh, em đang làm gì vậy, chẳng lẽ em có cảm tình với cậu ta sao? Cậu ta hại chết người em yêu, cướp đi sự trong sạch của em, chẳng lẽ em còn muốn về bên cạnh cậu ta sao?”
Ngôn Minh Hi tức giận quát lên, muốn đuổi theo bà ấy, nhưng Ảnh Họa Bì đã tiến lên một bước, nói: ” Tốt nhất là anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh chỉ có một mình một khẩu súng, nhưng mà chúng tôi có hai khẩu súng. Nếu như anh đua tốc độ với tôi, tôi sẽ cho anh chết không có chỗ chôn “
“Hừ, súng của tôi nhằm thẳng vào Thẩm Thanh, cậu dám nổ súng vào tôi thử xem!”
Ngôn Minh Hi đắc ý nói, ông ta biết Ngôn Dương không dám làm Thẩm Thanh bị thương.
Súng của ông ta nâng lên, từ phía sau lưng nhằm thẳng vào vị trí trái tim Thẩm Thanh, Hứa Minh Tâm ở một bên nhìn thấy nụ cười bên khoé miệng Ngôn Minh Hi, cũng cảm thấy người này quá đáng sợ.
Luôn miệng nói những lời tình cảm, nói cái gì mà cả nhà chúng ta đoàn tụ.
Nhưng mà súng của ông ta từ đầu đến cuối đều không rời khỏi vị trí trái tim của Thẩm Thanh.
Đây là thứ gọi là yêu sao?
Có lẽ ông ta yêu bản thân mình hơn.
Thẩm Thanh đi tới bên cạnh Ngôn Dương, Ngôn Dương kéo bà ấy đến bên cạnh mình, dùng lưng mình đưa tới trước họng súng của Ngôn Minh Hi, vứt cây súng của mình đi, đôi tay run rẩy ôm mặt Thẩm Thanh, thật cẩn thận lau nước mắt trên khoé mắt bà ấy. “Thực sự xin lỗi, anh không nên nói dối em, gạt em nhiều năm như vậy. Thẩm Thanh, em oán giận anh, đánh anh cũng được, nhưng em đừng như vậy có được không?”
Thẩm Thanh giống như không còn sống nữa, cơ thể mềm nhũn không có sức lực.
Bà ấy nhìn súng trên mặt đất, sau đó nhặt lên.
Ngôn Minh Hi thấy cảnh tượng này, cực kỳ kích động: “Thẩm Thanh, màu kết thúc tính mạng của cậu ta, em nổ súng chắc chắn cậu ta sẽ không nên tránh “
Thẩm Thanh nhe giọng hỏi.
Bà ấy nhìn về phía Ngôn Dương.
Ngôn Dương không chút do dự, gật đầu. “Trên đời này, chỉ có em mới có thể khiến anh chết”
“Vì sao…Vì sao lại lừa gạt em?”
Bà ấy đặt súng lên trên ngực Ngôn Dương.
Ngôn Dương nhìn thấy hành động này, trái tim như là bị người ta xé rách. “Em…Em còn yêu anh ta? Anh phí công hai mươi năm vẫn vô dụng phải không?”
“Anh mau trả lời em!”
Cảm xúc của Thẩm Thanh lập tức bùng nổ, tức giận quát ra tiếng Gió đêm chấm chậm thổi qua, ai cũng có thể cảm nhận được Thẩm Thanh đang phát điện, Người đàn ông bà ấy yêu không phải là chết ngoài ý muốn, tất cả đều là âm mưu của người bên gối bà ấy.
Đứa con cũng không phải là của bà ấy và chồng, mà là của người yêu cũ. Ông ấy lợi dụng đứa bé để ở bên cạnh bà ấy, buộc chặt bà ấy bên cạnh hơn hai mươi năm. “Bởi vì anh yêu em.
Ngôn Dương gắn từng chữ một nói.