Chương 2518
Bây giờ là chạng vạng, mặt trời đã sắp lặn, có vẻ như vì sương mù quá dày đặc nên ở đây cũng tối tăm hơn.
Cô đã đi một quãng đường dài, mới chỉ tìm được vài cành khô, nhưng mà nó cũng quá đủ để nhóm lửa.
Cô dìu anh ta dựa vào thân cây bên cạnh sau đó bắt đầu nhóm lửa.
May mắn thay, lúc cô chạy trốn trong tự nhiên với Phó Minh Tước đã học được một số kỹ năng sinh tồn.
Cô đang đá làm lửa, lòng bàn tay gần như bong tróc, cuối cùng thì cũng có thể thắp sáng được.
Ngọn lửa lập tức bốc lên xua tan màn sương ẩm ướt, trời bỗng ấm áp hơn rất nhiều.
Cô mừng đến phát điên vội vã tiếp tục bỏ củi vào.
Bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng mà nhiệt độ trên hòn đảo này dường như đã vào cuối thu, cực kỳ lạnh vào ban đêm.
Cô có thể chịu được, nhưng mà Diên thì không thể.
Anh ta mạnh mẽ cau chặt mày, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nắm đấm bóp mạnh, khớp xương trắng bệch đến đáng sợ.
Cô thực sự sợ rằng anh ta sẽ bóp nát xương ngón tay của mình.
Cô do dự sau đó xé bỏ chiếc váy nặng nề của mình.
Nó đã bị xước bởi mấy cành cây nên rất dễ xé.
Khoảnh khắc lộ ra đôi chân trắng nõn thì cô rùng mình vì lạnh.
Nhưng mà ở thời điểm này thì cô cũng không cần biết nhiều như vậy.
Cô khoác quần áo vào người anh ta, nhìn đống lửa, nghiến răng nghiến lợi.
Không được, cô còn phải tìm kiếm củi.
Cô đứng dậy định rời đi, nhưng mà Diên đã siết chặt cổ tay cô.
“Cô đi đâu?”
Giọng nói của Diên rất nhỏ, anh ta đã không có sức lực, mà cơ thể của anh ta cũng đang rất yếu.
“Chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này. Nhiệt độ trong rừng quá thấp, tôi sẽ tìm thêm một số cành cây, nếu không thì ngày mai ngọn lửa sẽ không còn nữa”
“Đừng đi, cô đang bị thương.”
Anh ta chật vật nhấc mắt lên, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào cánh tay và mắt cá chân của cô.
Lúc trước khi cô đi tìm cành cây khô nên cả người đều bị trầy xước, nếu lần này lại đi thì hai cái chân lộ ra kia chắc chắn cũng sẽ bị thương.
“Tôi… tôi không sao, cậu nghiêm trọng hơn tôi. Tuy răng, chúng ta là người xa lạ, nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu. Hơn nữa cậu vì tôi nên mới đến nơi ma quái này, tôi không thể bỏ mặc cậu được”
“Tôi không chết được, cô không được đi đâu cả, ngoan ngoãn ở đây đi. Nếu không lúc cô trở về nhất định sẽ không gặp tôi”
“Cậu… dùng mình để uy hiếp tôi? Thú vị lắm sao?” Hứa Minh Tâm tức đến nổ phổi nói.
“Nó chứng tỏ rằng cô vẫn còn quan tâm đ ến tôi, vì vậy lời đe dọa của tôi là hữu ích phải không?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu, đây là chuyện của chính tôi, cho dù bây giờ là con chó con mèo đứng trước mặt tôi thì tôi cũng không thể không để ý được”
Cô mím môi và mạnh mẽ nói.
Thực ra thì trong lòng cô vẫn coi anh ta là bạn bè, hơn nữa cô vẫn luôn tự trách mình. Nếu lúc trước cô không đồng ý với Dracula là được.
rồi, nếu không phải vậy thì anh ta cũng sẽ không đợi mình ở bãi biển Huỳnh Quang một mình.