VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 95

Cố Gia Huy bảo anh ta nhỏ tiếng xuống rồi nói: “Cô ấy vừa mới ngủ, đừng ồn ào. Dời cuộc họp lại một chút.”

“Nhưng thưa cậu, từ tối qua tới bây giờ cậu chưa hề nghỉ ngơi, lại còn phải đợi thêm tám chín tiếng nữa thì cơ thể của cậu sẽ không chống cự được.”

“Không phải trước kia cũng như thế này sao? Chẳng sao đâu.”

Cố Gia Huy nói rất bình tĩnh.

Khương Tuấn nghẹn lời, anh ta lắc đầu, cuối cùng cậu nhà anh đã chìm đắm vào tình yêu rồi.

Hứa Minh Tâm ngủ rất ngon, cô ngủ thắng tới tám giờ sáng hôm sau.

Hứa Minh Tâm nhập nhèm mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn điện thoại, điện thoại vẫn còn đang kết nổi trò chuyện.

“Cố Gia Huy?”

Cô thốt lên, đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời: “Dậy rồi à?”

“Sao anh vẫn còn giữ máy?” Hứa Minh Tâm kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời, chẳng lẽ Cố Gia Huy vẫn luôn giữ kết nối sao.

“Anh quên tắt điện thoại, bên này anh có một cuộc họp cần xử lý một chút. Em mau dậy rồi ăn sắng đi, nhớ sạc điện thoại.” Cố Gia Huy dặn dò cẩn thận.

Cuối cùng mới cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm không biết bây giờ mình đang có cảm giác gì.

Cô rất muốn hỏi thêm một câu, vì sao Cố Gia Huy anh lại đối xử tốt với em như vậy?

Nhưng Hứa Minh Tâm lại sợ, sợ rằng câu trả lời của anh không đúng theo những gì cô nghĩ.

Một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ có rất nhiều cách nhìn nhận. Xem là em gái, người thân hoặc là người yêu.

Cố Gia Huy có tình cảm gì với mình chứ?

Hứa Minh Tâm có chút buồn rầu, nếu bây giờ Cố Gia Huy biết cô đang suy nghĩ miên man về vấn đề này thì có lẽ anh sẽ tức tới nỗi phun máu.

Nếu như không phải là yêu thì cố gắng và hi sinh như thế để làm gì chứ?

Hôm nay là cuối tuần nên quán bar khá là đông khách, chị Hạnh bảo cô đến sớm một chút.

Khách hàng nơi đây đa số đều là học sinh, nhưng trong học sinh cũng có kẻ giàu ngầm.

Đại học Đà Nẵng là đại học tốt nhất thành phố, bên trong đó không biết là có bao nhiêu con em nhà giàu. Ngôn Hải chính là một người trong đó.

Chị Hạnh giao cho Hứa Minh Tâm một công việc béo bở rồi nói: “Em phụ trách cho tốt bàn số tám mươi hai, người ta cho tiền boa rất mạnh tay, hơn nữa gọi toàn rượu đắt tiền. Như thế thì em được trích phần trăm cũng nhiều hơn.”

“Cảm ơn chị Hạnh.”

Hứa Minh Tâm nói với vẻ biết ơn.

Khách gọi hai chai Tequila quý báu, một bình cũng phải mấy trăm triệu.

Hứa Minh Tâm vẫn luôn cảm thấy người biết uống rượu đều rất xa xỉ, chỉ cần nghe thấy rượu đỏ Champagne là đã cảm giác rất đắt rồi.

Hứa Minh Tâm đưa rượu qua, bàn 82 là ba người thanh niên, nhìn cũng tầm hai mươi tuổi.

“Đây là rượu mà các anh đã gọi.”

Hứa Minh Tâm bỏ rượu xuống nhưng đối phương lại bắt cô mở rượu.

Hứa Minh Tâm lấy dụng cụ mở nắp chai ra, mở rượu cho bọn họ rồi rót đầy từng ly.

Bình luận

Truyện đang đọc