Chương 387
Hứa Minh Tâm sắp không cố nổi nữa rồi.
Lúc Cố Gia Huy lên bờ, xe cứu thương được gọi điện từ nay đã cho sẵn, vội vàng đưa người đến bệnh viện.Hứa Minh Tâm được đeo mặt nạ thờ oxy lên, sau đó được đẩy ngay vào phòng cấp cứu.
Cửa phòng phẫu thuật bị đóng rầm lại, đèn báo hiệu ngoài cửa sáng lên.
Cố Gia Huy đứng thằng ngoài cửa, không chịu nhúc nhích, nước trên người anh vẫn còn nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Cố Yên và Lệ Nghiêm cũng chạy đến.
Cố Yên thấy Cố Gia Huy thế này thì cũng xót xa.
“Anh… em xin lỗi, đây là lỗi của em tại em tháo tai nghe ra. Nếu khi đó em không tháo nó ra thì những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, anh… anh..”
Cố Yên sốt ruột, nói năng lộn xộn.
Nhưng Lệ Nghiêm thì vẫn còn khá tình táo, khẽ choàng lấy vai cô, đây cô ra phía sau lưng mình.
“Chuyện này không trách em được, ai cũng có lúc sơ suất, bây giờ phải đợi kết quả thôi.”
Lệ Nghiêm tiến lên, vỗ vai Cố Gia Huy, nhìn anh một lúc lâu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, chẳng có câu từ nào giải quyết được vấn đề cả.
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, cảm thấy tim mình như đang bị một bàn tay vô hình nắm chặt lại vậy.
Biển..
Lại thêm một chuyện xảy ra trên biển.
Trên đời này, anh không bao giờ tin vào thần phật, nhưng lúc này, anh sẵn lòng tin vào tất cả các loại tín ngưỡng trên đời này.
Chỉ cầu cho Hứa Minh Tâm có thể bình an sống sót, dù có phải trả giá bằng tính mạng của mình thì anh cũng cam tâm tình nguyện.
Từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã là rạng sáng rồi. Lệ Nghiêm rất tỉnh táo phong tỏa tin tức, không đề quá nhiều người đến thăm bệnh.
Có nhiều người hơn thì cũng không làm được chuyện gì, huống chi bệnh viện cũng cần yên tĩnh.
Cuối cùng, anh ta bảo Cố Yên về nhà. “Nhưng mà… em muốn ở lại đây với anh ba.”
“Em ở lại cũng không có tác dụng gì, yên tâm đi, có anh ở đây rồi, anh sẽ không để anh ấy gặp vấn đề gì đâu.”
“Lệ Nghiêm, lúc anh trai ra đi, em không về kịp để ở cạnh anh ba, em đã rất hối hận rồi. Em biết là anh ba rất kiên cường, chắc chắn sẽ có thể chịu đựng được chuyện này. Nhưng mà… em vẫn rất muốn ở lại đây, dù chỉ là nhìn anh ấy thôi cũng được.”
“Anh ấy rất đau lòng, nhưng lại không nói câu nào, em có thể cảm nhận được điều đó, em không muốn đi…”
“Vậy được rồi, thế em đi soạn ít quần áo sạch đi, anh ấy mặc bộ đồ ướt sũng như vậy đứng đây mãi cũng không ồn.”
Lệ Nghiêm biết là mình không thể khuyên nổi Cổ Yên, đành phải nhờ cô đi làm việc khác để cô bớt tự trách bản thân đi.
Những tai nạn bất ngờ lúc nào cũng có thể xảy ra, cũng chẳng ai muốn những chuyện đó rơi vào nhà mình. Chẳng bao lâu sau, quần áo đã được mang đến, Lệ Nghiêm thản nhiên hỏi: “Cố Gia Huy, bây giờ anh muốn tôi tiêm cho anh một mũi gây mê rồi thay quần áo hộ, hay là anh tự đi thay?”