Chương 1238
“Ừm, mẹ biết rồi.”
Hứa Minh Tâm chưa từng làm mẹ cô cũng từng tiếp xúc với trẻ con.
Cô cũng rất thích Cổ An Nhiên, nhưng không có sự háo hức như vậy.
Đứa trẻ này rất thân thiết với mình, nếu như cô không biết rõ mình là ai thì có đôi khi cũng thật sự tinh thần mơ hồ cho rằng cô chính là mẹ của Phó Minh Diệp.
Coi như cô đang tập làm mẹ, nhưng làm cũng rất Sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh ở trường, ba người lên xe đi đến nhà hàng.
Đương nhiên Húa Minh Tâm cũng không khách khi có thứ gì đất một chút thì gọi thứ đó. Nhìn Phó Minh Tước như vậy cũng không thiếu gì tiến. “Mẹ ăn khỏe thật đó
Phó Minh Diệp không nhịn được là cảm thán. “Có thể ăn được là phúc, con biết không?”
Cô nhéo lên gương mặt nhỏ nhắn phúng phính thịt của cô bé, cười hì hì nói.
Đây là lần đầu Phó Minh Tước chính thức ăn cơm với Hứa Minh Tâm, anh ta cũng ngạc nhiên bởi cái dạ dày lớn của cô.
Một con người nhỏ bé như cô nhưng khi ăn uống lại không hề kém cạnh gì.
Ăn hết miếng này đến miếng khác nhưng không phải là ăn ngấu nghiền như hồ đói. Rõ ràng món ăn này không ngon, nhưng cô ấy ăn vào lại cảm thấy vô cùng ngon.
Bỗng nhiên khẩu vị của hai bố con họ cũng trở nên ngon hơn, ăn nhiều hơn so với bình thường.
Sau khi cơn nước no nê, Hứa Minh Tâm rất thỏa mặn mà vỏ cái bụng nhỏ của mình, Dáng và thỏa mãn của cô giống như: Một con gấu trúc nhỏ thật thà chất phác. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh ta không nhịn cười được mà nói: “Xem ra lần sau tôi phải cố gắng kiếm tiền, nếu không thật sự bị cô ăn đến nghèo luôn. “Cái gì, anh phải kiếm tiền để cho tôi ăn sao? Vậy tôi không ăn nữa, tôi trả tiền cho anh. Anh đừng đi kiếm tiền”
Số tiền anh ta kiểm đều là tiền người chết, nếu như anh ta nhận đơn thì chẳng phải có nghĩa là có người phải chết sao?
Cô trở nên căng thẳng, Phó Minh Tước nở nụ cười bất lực: “Tôi làm ăn chân chính, cho nên cô đừng sợ, nó không có ghê gớm như cô nghĩ đâu. “Thật sao?”
Cô vẫn còn chưa hoảng hồn mà nghi ngờ hỏi, nhìn thấy Phó Minh Tước gật đầu chắc nịch thì lúc này mới thở phào
Ăn cơm xong Phó Minh Tước theo lệ cũ bào người đưa Phó Minh Diệp về, Hứa Minh Tâm cũng không muốn ngồi xe mà muốn đi bộ để tiêu thức ăn.
Cô ăn hơi no cho nên muốn tiêu bớt đi một chút, “Anh không cần tiến tôi đâu, anh về nhà cùng với Minh Diệp đi. Bản thân tôi cũng không phải là không biết đường “không sao, tôi cũng muốn đi bộ một chút. Huống họ đưa cô về là nghĩa vụ của tôi”
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh. Nếu như tại hôm đó tôi phản kháng lại thì liệu anh có giết tôi hay không?
Cô dừng bước chân lại, nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc.
Bước chân của Phó Minh Tước dừng lại, trong lòng anh ta hơi run rẩy trước ánh mắt trong veo nghiêm túc của cô. “Cô muốn nghe lời nói thật lòng hay là giả?”
“Lời nói thật lòng”
“Sẽ giết, nhưng tôi biết cô sẽ không phản kháng. “Tại sao?”
“Trực giác.”
“Một sát thủ dựa vào trực giác? Anh không sợ mình sẽ nhanh chết sao?”