Chương 929
“Em là của tôi”
Bạch Thư Hân nghe xong lập tức cảm thấy bất lực.
“Anh mạnh như vậy, được không đó?”
“Không được sao? Con gái không phải đều thích đàn ông quyết đoán một chút sao? Bệnh của tên phế vật đó không có trên người tôi. Rất nhiều cô gái đều thích tôi, hận không thể về tới, em xem ánh mắt của bọn họ kìa, bao nhiêu là nồng cháy. Thật sự khiến tôi càng ngày càng yêu cái thế giới này, thật sự thú vị. “Chẳng qua là anh đang tự phụ thôi.”
“Không giống nhau, bọn họ thích tôi là chuyện của bọn họ, còn tôi chỉ thích mỗi em thôi.”
“Tại sao lại là tôi?” Bạch Thư Hân không hiểu.
“Bởi vì, là em thả tôi ra.”
Ánh mắt anh ta nóng rực nhất thời rơi trên người cô.
Ánh mắt hừng hực như vậy khiến cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, rất khó chịu.
Là cô cho anh ta tự do, cho anh ta một cuộc sống mới, nên đương nhiên anh ta sẽ đối xử khác với cô.
Bạch Thư Hân lựa chọn im lặng, không trả lời, trầm mặc ăn cơm.
Buổi chiều cô đi tìm Cố Gia Huy, đứng trong phòng trà nước nói hết mọi chuyện. Cố Gia Huy cau mày.
“Nhân cách này chưa hoàn thiện nên còn khiếm khuyết lớn về nhân cách.”
“Có thể nào phối hợp với bác sĩ đánh thức nhân cách chính của anh ta không? Bây giờ anh ta khiến tôi cảm thấy rất xa lạ và cũng rất đáng sợ.”
Bạch Thư Hân lo lắng nói.
“Rất khó, nhân cách bây giờ đang chiếm đoạt cơ thể một cách chủ động và không dễ dàng từ bỏ quyền kiểm soát cơ thể. Chúng ta rất khó tiếp cận, nhưng chỉ có cô mới có thể khiến anh ta không đề phòng. Chờ khi anh ta hoàn toàn tin cô, chúng ta sẽ thử dùng thôi miên, trò chuyện với nhân cách chính.”
“Bây giờ…cũng chỉ có cách này thôi.”
Cố Gia Huy nhẹ nhàng nói. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
“Tôi…tôi thử xem sao, cũng may là tôi với anh ta khá gần gũi.”
“Ừm, chuyện của anh ta, còn mong cô giúp đỡ.”
“Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm mà, nói ra thì cũng tại tôi.”
Khóe miệng Bạch Thư Hân gợi lên một nụ cười cay đắng, sau đó cô rời khỏi văn phòng.
Cô định đi thang máy, không ngờ rằng lúc vừa đi tới cửa an toàn, một bàn tay đột nhiên đưa ra từ bên trong, bất ngờ kéo cô vào bóng tối.
Cô bị ép vào trên tường.
Trong cầu thang thoát hiểm, chỉ có ngọn đèn an toàn màu xanh lá đang phát sáng, cả cái cầu thang bộ đều trở nên ghê rợn.
Cô nhìn thật lâu người trước mặt, thì ra là anh ta.
Khoảng cách giữa hai người thật gần, hơi thở của anh ta đều phả trên mặt cô.
Anh ta nghiến chặt răng, đường nét trên khuôn mặt rất nghiêm túc, mất đi nhân tính.
Trong bóng tối ánh mắt anh ta sâu thẳm, giống như một con rắn độc, quấn lấy trên người.
Nhịp tim cô tăng nhanh, có chút sợ hãi.
Cô vốn định kêu một tiếng “Ôn Mạc Ngôn”, nhưng ngay khi cô phản ứng lại được, cô lập tức hét lên: “Thiện Ngô.. Thiện Ngôn, anh làm sao vậy?”