Chương 1164
“Đêm nay anh ngủ cũng em được không?”
“không được, nghĩ cũng đừng nghĩ. Anh thực sự say hay là đang giả vờ với em đấy?”
“Say một nửa, anh vẫn uống tiếp được. “Rồi rồi rồi, trước tiên cử về đã.”
Cô ấy đỡ anh ta tới ghế phụ trên xe, anh ta trên xe ngủ thiếp đi.
Cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lái xe đi thẳng một đường về tới chung cư.
Cô ấy muốn đánh thức anh ta dậy, nhưng thấy rằng có điều gì đó không ổn với anh ta, dường như người anh ta rất nóng.
Trên trán anh ta xuất hiện những giọt mồ hôi mỏng, có vẻ như phát sốt, nhưng lại giống như uống rượu.
“Đau…”
Anh ta đau đớn tự lẩm bẩm.
Cô ấy đưa tay chạm vào trận anh ta đang nóng hổi.
Dù có uống rượu thì cũng không nên để tới mức noi. này chứ.
Buổi sáng thức dậy trông sắc mặt anh ấy đã không được tốt, cả đêm qua thì bị cô cướp chăn, và bây giờ bị ốm rồi?
Uống nhiều rượu như vậy có ảnh hưởng tới sức khoẻ không?
Lòng cô như lửa đốt, đỡ anh ta ra khỏi xe.
Mặc dù bị bệnh nhưng anh ta không bất tỉnh, anh ta vẫn nhận thức được mình đang ở đâu. Gần đây có một phòng khám nhỏ, khai đơn mua thuốc mua nước đều có thể. Cô định đờ anh qua đó, anh ta đầu đến câu máy ngăn có lại “Tôi muốn trở về … nghỉ ngơi.”
“Anh đã thế này sao không đi bệnh viện, đưa gì “Anh không thích bệnh viện, anh chỉ muốn em ở bên. Anh có thuốc trong nhà … em cứ lấy một ít “Nhưng…”
“Tên vô dụng đó hồi còn nhỏ suýt chết trong bệnh viện, Cho nên đến anh cũng sợ bệnh viện theo. Anh còn thảm hơn hẳn, dù gì.anh cũng là một sự tồn tại kì lạ, nếu như hắn ta chết rồi, anh cũng không thể sống. Cho nên anh càng sơ bệnh viện hơn.
Sau khi bối rối nói xong những lời dài, phần lớn trọng lượng cơ thể anh ta đều dồn vào cô ấy.
Cô ấy nghe những lời như vậy làm trái tim hồi hộp, không cưỡng ép anh ta nữa mà xoay người dìu anh ta trở về phòng.
Bạch Thư Hân lào đào tìm thuốc, hộp thuốc này do Nguyễn Doanh chuẩn bị cho cổ, trên thân hộp thuốc có ghi công hiệu và liều lượng.
Cô ấy tìm được vài viên thuốc, bảo anh ta uống chúng với nước. “Anh nghỉ ngơi trước đi đã, em nấu canh giải rượu cho anh”
“Đừng … đừng rời xa anh.”
Anh ta lo lắng nắm lấy tay áo cô ấy, như thể sơ rằng cô ấy sẽ biến mất.
Thiện Ngôn kiêu ngạo và dữ tợn như vậy lúc này đang bị bệnh, hoảng sợ như một đứa trẻ cần người ở cạnh.
Anh ta không chỉ là một loại bệnh, mà còn là c người sống sở sở.
Cô mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Em sẽ quay lại ngay, anh đợi em 10 phút được chứ?”
“Được rồi, em nhất định phải quay lại, lần này em không được lừa anh.” ***
Anh ta khó khăn thốt ra những lời này.
Nhất là nửa câu cuối, như đánh thẳng vào lòng cô.