Chương 145
Lệ Nghiêm nói trúng chỗ đau của Cố Gia Huy. Hai người đã ở chung một tháng, sờ cũng sờ rồi nhìn cũng nhìn rồi nhưng chưa xảy ra chuyện gì cả.
Vẻ mặt của anh có chút khó coi, anh không muốn nhắc tới vấn đề này nữa.
Nhưng Lệ Nghiêm vừa nhìn thoáng qua là đã biết, anh ta không nhịn được mà cười nói: “Đừng nói với tôi là hai người cậu chưa làm gì cả nhé?”
“Ngậm miệng lại!”
Cố Gia Huy có chút tức giận, Lệ Nghiêm cười thầm, xem ra là anh ta đã đoán đúng.
Từ khi anh ta mới quen Cố Gia Huy đến nay, mặc dù hai người không phải là ngày nào cũng ở cùng nhau nhưng có thể nói là Lệ Nghiêm biết mọi thứ về Cố Gia Huy.
Vốn Lệ Nghiêm còn lo rằng anh sẽ vướng vào cái chuyện năm xưa không thoát ra được. Bây giờ nhìn vậy thì có lẽ anh đã mở cánh cửa trái tim ra rồi bắt đầu chấp nhận người khác.
Lệ Nghiêm có chút tò mò cô bé này là
Nghe nói cô ấy còn quen…
Rời xa lâu như thế rồi, cũng phải đi gặp một chút. Hai người uống một lúc lâu, ngay cả Cố Gia Huy cũng đã có chút say nhưng Lệ Nghiêm vẫn còn vô cùng tỉnh táo.
Anh ta hơi lắc đầu rồi nói: “Sao mà có phụ nữ rồi lại uống kém thế kia?”
Lệ Nghiêm cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể gọi xe đưa Cố Gia Huy về nhà.
Tới chiều Hứa Minh Tâm mới tỉnh, cô nghe thấy có tiếng động ở dưới lầu thì vội vàng chạy xuống kiểm tra.
Cố Gia Huy nằm trên một người đàn ông rất đẹp trai. Gò má anh còn có chút ửng đỏ, trên người là mùi rượu nồng nặc.
Hứa Minh Tâm vội vàng đi tới đỡ anh, cô vốn cho rằng Cố Gia Huy rất nặng, không ngờ rằng lại nhẹ đến thế. Cô nhỏ gầy như thế này mà còn có thể dìu nổi.
Lệ Nghiêm vuốt vuốt cánh tay mỏi nhừ, rồi quay đầu đánh giá Hứa Minh Tâm.
Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, nếu không phải Cố Gia Huy nói rằng cô đã mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi thì anh ta còn nghĩ rằng cô gái trước mắt chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi mà thôi.
Dáng người nhỏ nhắn, miệng cười, tóc buộc thành hai cục tròn tròn, ở nhà nên tùy tiện mặc một cái váy màu lam nhạt.
Có lẽ là cô chạy xuống rất vội nên còn chưa kịp mang dép, lộ ra bàn chân trắng nõn.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Lệ Nghiêm, bạn lâu năm của Cố Gia Huy. Đã lâu rồi hai chúng tôi không gặp nhau nên có uống hơi nhiều.”
“Không sao không sao, cảm ơn anh đã đưa anh ấy về, làm phiền anh rồi. Tôi bảo chú An pha trà cho anh, tôi đưa anh ấy đi lên trước, anh cứ tự nhiên.”
Hứa Minh Tâm để chú An chiêu đãi khách còn mình thì dìu Cố Gia Huy đi lên lầu. Lệ Nghiêm thấy thế thì không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Diễn xuất của cậu chủ nhà ông càng ngày càng tốt. Suýt chút nữa là tôi đã bị lừa rồi đấy!”
Hóa ra Cố Gia Huy không hề say, hại anh ta phải đỡ đi lâu như thế!
Chú An cười cười rồi nói: “Cậu chủ đang học tập như thế nào mới có thể trở thành chồng hiền bố tốt. Cũng nhọc lòng lắm.”
“Chồng hiền thì tôi còn tin, chỉ là bố tốt thì còn cần phải chờ một chút! Nhưng cậu ta có thể đi ra khỏi bóng ma năm xưa là cũng khó khăn lắm rồi.”
“Đúng thế.” Chú An thở dài một tiếng rồi nói.